Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 100 - Chương 100: Người Què (6)

Chương 100: Người Què (6) Chương 100: Người Què (6)Chương 100: Người Què (6)

Chính là hai người mày đến thôn của bọn họ, người đàn ông vốn dĩ có hai "hàng hóa" cần phải đi, nhưng mà mãi vẫn không nhìn thấy người bạn kia quay lại, trong lòng anh ta biết sẽ không thể có kỳ tích, như loại tình huống này anh ta nên đi trước, người khác không biết công việc làm hàng này, bọn họ vẫn luôn bo bo giữ mình, nhưng mà đây không chỉ là đồng bọn, mà còn có vợ của anh ta, cho nên anh ta quay đầu lại, sờ đến nhà Trần Kiến Quân.

Lúc ấy Trần Kiến Quân đang vây quanh cục đá lớn khóc lóc tự mình an ủi, người đàn ông kia phát hiện nếu muốn cứu vợ ra, nhất định phải chế phục được Trần Kiến Quân, nhưng anh ta lại bị phát hiện, vật lộn một phen, cả hai cùng nhau bị Trân Kiến Quân bắt được.

Những ngày này ồn ào nhốn nháo tới đêm khuya, cũng không biết bao nhiêu người ban đêm phải vài lân xoay người xem con nhà mình có còn ở bên người mình không, thường xuyên tỉnh dậy từ trong giấc mơ, trong mơ không tìm thấy con.

Chờ đến sáng sớm hôm sau, chú Trần liền đưa hai kẻ bắt cóc đã bị đánh đến mức nhìn chết khiếp đến Cục Công An, sau khi đưa bọn họ đi thì thấy một đống người vây quanh cửa Cục Công An kêu trời kêu đất, thì ra đây đều là người tới báo án.

Mấy cái thôn xung quanh đều xảy ra chuyện mất con.

Con cái nông thôn về cơ bản là nuôi thả, suốt ngày chạy nhảy khắp thôn là chuyện bình thường, lúc đầu bọn họ không phát hiện ra có cái gì không đúng, nhưng mà đã qua một đêm, tới lúc đã đi tìm khắp toàn bộ thôn đều không thấy người, mới luống cuống, đi vào thị trấn báo án, lúc này mới phát hiện không chỉ có một nhà một nhà mất con, chuyện này không phải có người âm mưu từ trước rồi hành động sao?

Vừa nghe thấy thôn bọn họ bắt được hai tên bắt cóc, một đống người mất con gia trưởng giống như kẻ điên lai tới, đánh hai người bọn họ đến không ra hình người, công an ý tứ khuyên nhủ vài câu, rồi lại coi như không nhìn thấy tránh đi chỗ khác, chờ khi đánh đến không ổn lắm, mới đem người đưa họ vào.

"Hai người kia thật giảo hoạt, chúng ta hỏi chuyện ngày hôm qua đều nói không có đồng bọn khác."

"Những tên này phải chịu ngàn đao, nhất định thẩm vấn nghiêm thêm nữa, con bé nhà ta có lẽ còn có thể tìm thấy!"

"Các người phải làm chủ vì chúng tôi a..."

Chờ đến khi chú Trân và những người khác quay trở về kể lại, Trần Kiến Quân cũng cảm thấy may mắn, cũng may anh nghe được vài tiếng khóc, nghi ngờ có gì đó không đúng, đi thêm hai bước xem tình huống, kịp thời ngăn cản, bằng không lúc này đây người đi chính là thôn của bọn họ, có điều... Bọn họ còn có đồng bọn, Trân Kiến Quân nhớ lại, cả người cũng tuôn mồ hôi lạnh.

May mắn lúc ấy đồng bọn của anh ta không ở nơi này, bằng không chỉ một mình anh đuổi theo, quá mạo hiểm, nhà anh cũng có hai con nhỏ mà, hơn nữa một mình anh đơn thương độc mã, mà hai tên này đều mang theo vũ khí, nếu như anh không cẩn thận, có lẽ chỉ có thể giải thích như vậy.

Chú Trần vỗ vỗ bả vai Trần Kiến Quân: "Công an bên kia đã nói rồi, trao cờ thưởng cho cháu, đợi chuẩn bị tốt sẽ cho người đưa tới, cháu cứ chờ xem, có điều, là chú của cháu, chú cũng muốn khuyên cháu vài câu, nhiệt tình trợ giúp người là chuyện tốt, về sau đừng có hành động một mình nữa."

Hứa Hiểu ở bên cạnh liên tục gật đầu.

Tối hôm qua cô đã nhắc mãi rất nhiều lần rồi.

Làm vợ của anh, cô rất ích kỷ, hy vọng anh không cần phải "Dũng cảm" như vậy, nếu như anh không kịp thời tránh ra thì sao? Tuy dao nhỏ nhưng không có mắt, đến lúc đó bỏ lại bọn họ cô nhi quả phụ thì phải làm sao? Trần Kiến Quân cười khổ: "Chú, cháu biết, trong lòng cháu nghĩ cũng thấy sợ, lần này cháu quá nôn nóng rồi, lẽ ra ngay từ đầu lúc phát hiện không đúng thì không nên đột nhiên xông lên, đây là không còn đường lui."

"Cháu biết là tốt rồi, vê sau Tam Tư phải làm sao, nhà cháu bây giờ cháu là trụ cột, không thể quá nóng nảy."

Vừa nói xong, bên ngoài đã ồn ào, chú Trân im lặng không nói nữa.

Gia đình bên cạnh kiên quyết quỳ trên mặt đất, dập đầu với Trần Kiến Quân ba cái, Trần Kiến Quân ngăn không được, bác cả Trần và Trân Lão Tam cùng nhau đi tới kéo người đứng dậy.

"Quân Tử, ít nhiều gì cậu cũng là ân nhân của cục đá nhà chúng tôi, bây giờ nó còn nhỏ, không hiểu chuyện gì, chúng tôi thay nó dập đầu tạ ơn, cậu đây là cứu nó, cũng đã cứu cả gia đình chúng tôi al"

Hai nhà khác có con bị đánh bất tỉnh cũng cầm những món quà trang trọng tới.

"Quân Tử, là người này sao, lần này ít nhiều đều nhờ cậu, không có cậu, khỉ nhỏ của nhà chúng tôi..."

Nhà anh trong nhất thời trở nên ồn ào.

Việc này không thể để yên, vào lúc ban đêm bác cả Trần tổ chức họp, nhằm vào lúc này đây để đưa ra biện pháp xử lý tình huống: "Về sau nếu như có việc gì cần làm, nhất định phải lưu ý con cái nhà mình, trừ phi có người lớn ở nhà, bằng không cũng không được, chú ý nhiều hơn tới mấy gương mặt trong thôn..."
Bình Luận (0)
Comment