Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 99 - Chương 99: Người Què (5)

Chương 99: Người Què (5) Chương 99: Người Què (5)Chương 99: Người Què (5)

Hứa Hiểu trực tiếp vọt lại đây, trước tiên nhìn xem hai đứa nhỏ có ở đây không, sau đó liền vuốt miệng vết thương bên ngoài quần áo của anh, xem anh bị thương như thế nào.

Trần Kiến Quân buông dao chẻ củi xuống: "Lại đây, em giúp anh xử lý miệng vết thương này một chút, không có việc gì đâu, bị thương ngoài da thôi." Vốn dĩ bên cánh tay trái của anh bị cắt một lỗ, hiện tại bên phải cũng bị một đường, vị trí còn vừa vặn đối xứng với nhau.

"Người này là chuyện như thế nào? Không phải chỉ có một người hay sao?" Trần Lão Tam tiến lên xem xét kiểm tra dây thừng.

"Đây là đồng lõa của bà ta, anh ta muốn cứu người đàn bà này, sau đó cũng bị con khống chế được.' Trần Kiến Quân trả lời, sau đó nhìn Hứa Hiểu nước mắt có chút hoảng loạn: "Không có việc gì đâu."

Nước mắt Hứa Hiểu đã một giọt lại một giọt rớt xuống dưới, cô không có khóc ra tiếng, chính là cắn môi, hốc mắt hồng hồng, nhìn da thịt bị cắt của anh mà rơi nước mắt, vừa rớt nước mắt cũng không trì hoãn, cô vừa rửa sạch miệng vết thương cùng bôi thuốc lên cho anh, tay chân lanh lẹ.

"Thật là khốn nạn, đáng chết!" Lưu Điền Phương lấy thanh củi gỗ trong tay thằng con thứ hai, hung hăng mà đánh vào người của hai người nọ: "Các người cũng là người làm ba mẹ rồi đi? Tại sao các người lại có thể làm loại chuyện táng tận lương tâm thất đức đến như vậy!"

"Thạch Đầu, Thạch Đầu, con thế nào rồi?" Lý Lệ ôm lấy con trai, chông cô ấy ở phía sau cảm kích nhìn Trần Kiến Quân: "Cảm ơn Quân Tử, nếu như không nhờ có cậu thì tên nhóc bướng bỉnh này của nhà anh..."

"Đại đầu nhà anh đâu rồi?"

"Ở chỗ ba mẹ của anh." Bên ngoài ồn ào nhốn nháo, xem ra mọi người đều đã về nhà, Trân Kiến Quân nghe được một tiếng gào mang theo âm thanh khóc nức nở: "Tiểu Trụ Tử nhà tôi, Tiểu Trụ Tử, con đừng dọa mẹ, còn không cần trốn đâu, mau lên tiếng trả lời mẹ đi mà!"

Trân Kiến Dân nghe xong lời này, hung hăng đá người đàn ông kia một cái: "Nói đi, có phải bọn mày vẫn còn có đồng lõa nữa hay không, đứa trẻ kia đâu?"

Anh ta rũ đầu, không rên một tiếng, bị đánh trừ bỏ rên thì trên mặt không có một chút phản ứng nào khác.

"Tiểu Hầu Tử, Tiểu Hầu Tử, con ở nơi nào nha? Nghe thấy mẹ gọi con không, mau ra đây, mẹ có đồ ăn ngon này, con mau ra đây al" Lại là một tiếng gào tê tâm liệt phế đi ngang qua cửa nhà bọn họ, Liễu Lan nghe xong thì lau lau đôi mắt, lau nước mắt đi, cũng lại đây hung hăng đá lên hai người bắt cóc ở trên mặt đất: "Bọn mày tại sao lại nhẫn tâm như vậy, tại sao lại nhẫn tâm như vậy chứ, bọn màu không có con trai con gái sao! Bọn mày sẽ không sợ con trai con gái của mình bị báo ứng, cũng bị người ta bắt cóc hay sao?"

Rất nhanh, bác cả Trần cũng mang theo người lại đây, mỗi người đều hung thần ác sát, trong tay cầm dao chẻ củi hoặc là cái cuốc, nhìn thấy hai người trên mặt đất thì không nói hai lời tiến lên đánh một trận trước.

Bác cả Trần là có đứa con trai bị bắt cóc, nhìn thấy đám người bắt cóc đó là thù mới hận cũ cùng nhau nảy lên tới, chính mình tay không đánh một trận, sau đó mới ở bên cạnh thở phì phò, hỏi Trần Kiến Quân: "Vết thương của cháu thế nào rồi? Có bị nặng không?”

Trần Kiến Quân lắc đầu: 'Không có việc gì, bị thương ngoài da thôi, có đứa trẻ nhà ai không thấy sao?"

"Có hai bé nam không thấy, bác đã cho người đi tìm xung quanh thôn."

"Mau nói, các người dấu Tiểu Hầu Tử nhà tôi ở đâu!" Đột nhiên có một người phụ nữ hốc mắt đỏ lè từ ngoài cửa vọt vào, bà nhìn thấy hai người trên mặt đất kia, trạng thái điên cuồng lao tới, dùng móng vuốt bén nhọn của bà hung hăng cào vào người đàn ông gần bà nhất, không bao lâu, liền có một sợi lại thêm một sợi tóc rụng đầy trên mặt đất.

Lưu Điền Phương cùng Liễu Lan ôm hai đứa nhỏ, không cho bọn họ nhìn thấy một màn như vậy, đứa trẻ vẫn còn nhỏ, nếu như bị dọa thì sẽ không tốt.

Sau đó lại có một người nhanh chóng đi vào, chính là bà nội của Tiểu Trụ Tử đang tìm mãi không thấy.

Bà ấy xuống tay không hề nhẹ tay, luôn tấn công vào những bộ phận yếu ớt ở trên cơ thể của người đó, hai người bắt cóc lúc trước không nói một lời nào, nhưng ở dưới sự tấn công của hai người thì không thể tiếp tục kiên trì được, không ngừng xin tha, nếu tiếp tục đánh nữa thì bọn họ sẽ mất mạng mất.

Lúc này, nhìn thấy cũng tạm ổn rồi, bác cả Trần mới ngăn các cô lại, tuy rằng hai người bọn họ chết không đáng tiếc, nhưng mà không thể chết ở trong tay người một nhà bọn họ.

"Các người còn không chịu nói sao?”

Vào thời điểm sinh tử, bọn họ nói ra một địa điểm, lúc đi trên đường, họ phát hiện một nhóm người đang vui vẻ đi lại, trước tiên bọn họ đã tìm được rồi.

Hai đứa nhỏ kia quả thật đã trúng chiêu, bị đánh hôn mê bất tỉnh giấu ở phía dưới cái lỗ trong đống cỏ khô ở cửa thôn.
Bình Luận (0)
Comment