Chương 98: Người Què (4)
Chương 98: Người Què (4)Chương 98: Người Què (4)
Sau khi phát tiết xong một hồi, cào người nọ bật vô số đường máu, cô ấy mới thở hổn hển ôm lấy đứa con trai nhỏ sờ lên sờ xuống: "Thạch Đầu, Thạch Đầu, con không sao chứ?”
"Mẹ ơi hu hu hul" Thạch Đầu nhỏ tiếng khóc tạm dừng một chút, sau đó khóc càng vang dội hơn.
Trân Kiến Quân: "Chị dâu, làm phiền chị đi lấy một sợi dây thừng lại đây, em trói bà ta lại, ngày mai đưa đến Cục Công An." Hiện tại anh đang ở trước cửa nhà mình.
"Được, cậu chờ chị một lát." Đi ra hai bước, cô ấy lại quay đầu lại hung hăng đá một cái lên người người đàn bà kia, làm cho bà ta đau đến mức ai u một tiếng, nhìn biểu cảm thống khổ của bà ta, lúc này cô ấy mới hoàn hoãn lại một tí, bước nhanh đi vê phòng tìm cái sợi dây thừng lại đây.
Trong lúc này người nọ muốn giãy giụa chạy trốn, Trân Kiến Quân lại đá một chân qua, người nọ liên không còn sức lực nhúc nhích.
Trói người nọ về phía sân nhà mình, đẩy cửa ra nhìn vào trong phòng khách nhà mình, thấy hai đứa nhóc kia vẫn còn đang "Đấu trí đấu dũng" cùng với khoai lang đỏ khô, Trân Kiến Quân nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhìn miệng vết thương dài tâm 4cm trên tay của mình, anh liền cầm rượu thuốc rắc lên vết thương, vẫn là trước câm máu đi.
Xảy ra chuyện này, con sâu ngủ của Lý Lệ đã sớm chạy mất, nhìn người bị trói lại, cô ấy liền ôm con trai nói lời cảm ơn với Trần Kiến Quân: "Cảm ơn cậu nha Quân Tử, dạo này cơ thể của chị lại đặc biệt thích ngủ, một khi ngủ thì rất khó bị đánh thức, chị căn bản không nghe thấy tiếng động gì, nếu như đứa con trai này của chị bị bắt mất, chắc chị chết mất!"
Trân Kiến Quân nhìn gương mặt phúc hậu của người đàn bà kia, nhưng mà hiện tại trên mặt trên người đều có vết cào: "Chị dâu, chị không cần phải cảm ơn, đây là chuyện nên làm, chị xem có phải đi gọi mọi người trở về hay không, không biết còn có đồng lõa nào ở trong thôn nữa hay không, hiện tại mọi người đều thích náo nhiệt đi xem phim điện ảnh, nếu như còn có đứa trẻ khác ngủ một mình ở nhà thì cũng quá nguy hiểm."
Lý Lệ vừa nghe vậy thì lập tức ngồi không yên, đúng vậy, nếu như còn có đồng lõa nữa thì sao: "Được được, cậu Quân Tử à, cậu ở đây nhìn, hiện tại chị liền đi qua đó gọi người, cậu chờ chị, chị sẽ nhanh chóng trở lại, Thạch Đầu, con phải ở bên cạnh chú, có biết không?”
Cũng không đợi đứa trẻ trả lời, cô ấy liên vội vã chạy đi, cũng bất chấp mình còn đang mang thai, chỉ cân không vấp ngã liên không có việc gì, nhưng nếu như thật sự vẫn còn người khác thì trái tim của cô liền nhảy lên trên, trước tiên không nói suy bụng ta ra bụng người, cô ấy còn có một người con trai cả đang đi xem phim cùng với ba mẹ chồng đó.
Chỗ chiếu phim đông người, người đến người đi, cô ấy đi đến chỗ đó trước, cản trở người khác xem phim điện ảnh cũng đành phải vậy, việc này vừa nói ra, mọi người cũng đều biết.
Trần Lão Tam nghe thấy nhà cách vách nhà mình có kẻ bắt cóc lẻn vào, ôm lấy đứa nhỏ suýt chút nữa thì chạy đi mất cũng ngồi không yên, nhà bọn họ vẫn còn có hai đứa nhỏ đó, cho dù có Trần Kiến Quân một người ở đó, nhưng nếu như người nọ có đồng lõa thì làm sao bây giờ?
Bác cả Trần lập tức bảo mọi người nhanh chóng đi nhìn xem đứa trẻ nhà mình còn ở đây hay không, nếu như có con nhỏ ngủ ở trong nhà gì đó thì nhanh chóng trở về xác nhận một chút, nhìn thấy người lạ thì lập tức bắt lấy, nếu như bắt sai người thì lại xin lỗi!
Phim điện ảnh chắc chắn không xem được nữa, biết được có bọn bắt cóc vào thôn, mấy nhà ở đây cũng không được mấy nhà không có trẻ con, tất cả đều ngồi không yên được nữa, nhanh chóng chạy vê nhà, có mấy đứa trẻ đi theo ra chơi, nhiều người như vậy bọn họ không biết bọn nhỏ ngồi ở nơi nào, vội vã bắt đầu gọi người: "Thằng ba à, con ở nơi nào, mau trở lại đây!"
"Thằng cả ơi, con ở đâu?"
"Nhị Cẩu Tử? Nhị Cẩu Tử, con đang ở đâu?"
"Đại Ngưu, Đại Ngưu, con ở nơi nào?”"...
Chờ đến khi đám người Trần Lão Tam và Trần Kiến Dân vội vã trở về nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy trước cửa là một vết máu.
Trái tim lập tức nhảy lên, Trân Kiến Dân cầm một cây củi gỗ, đi ở đằng trước. Sau đó một nhà Lý Lệ cũng lại đây, cô ấy bị người ta bắt lấy hỏi chuyện, đến chậm hơn một chút.
May mắn, đi vào liền nhìn thấy, Trần Kiến Quân đang cầm dao phây trong nhà canh giữ ở cửa, nhìn qua thì không có việc gì. Mà trên mặt đất, có một người đàn bà đang bị trói lại, ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên dáng người thấp bé mỏ chuột tai khỉ, trên tay anh ta còn đang chảy máu, cũng bị trói tương tự người kia.
Nhìn thấy nhiều người trở vê như vậy, Trân Kiến Quân nhẹ nhàng thở ra: "Mọi người đã trở lại."