Chương 97: Người Què (3)
Chương 97: Người Què (3)Chương 97: Người Què (3)
Tiểu Đoàn Tử có thể run rẩy đứng lên một chút, nhưng sau đó lại nhanh chóng ngồi xuống hoặc là nằm xuống đi, bò cũng xem ra là khá thuần thục, Trân Kiến Quân thấy hai anh em bọn họ thỉnh thoảng lướt qua người anh bò xuống từ trên giường, anh liên đặt bọn chúng ở trên giường mộc lan, sau đó đưa cho hai anh em bọn họ mỗi người một cây khoai lang đỏ khô thật dài, dùng răng để nghiến, trong miệng có đồ ăn, làm cho hai đứa nó lập tức dừng lại, Trần Kiến Quân thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn không bằng anh đi theo mọi người đi xem điện ảnh, còn tốt hơn ở nhà một mình trông trẻ như thế này.
Ngồi thêm một lát, ý thức của anh đắm chìm vào trong nông trường.
Đã có thời gian rảnh rỗi, không bằng anh đi xử lý mấy chuyện ở nông trường.
Anh còn đang thu hoạch, đột nhiên nghe được tiếng khóc, lập tức ra ngoài nhìn thử tình huống của đám nhóc Tiểu Đoàn Tử, vừa thấy, phát hiện bọn họ đang nước miếng giàn giụa nghiến răng đó, không có khóc mà, âm thanh là từ cách vách truyền ra tới.
Anh đi đến cạnh cửa liền nhìn thấy, có một bóng dáng của một người đàn bà xa lạ ôm cháu trai của nhà cách vách vội vàng rời đi, tiếng khóc cũng đột nhiên im bặt, Trân Kiến Quân nhìn một hồi lâu, người kia anh không quen biết, nhà cách vách có một người họ hàng như vậy sao?
Anh nhíu mi lại, đột nhiên nghĩ đến em họ của nhà bác cả Trần bị bắt cóc, sợ hãi ngạc nhiên.
Lặng yên không một tiếng động đuổi theo.
Trần Kiến Quân bước nhanh hơn, anh cố ý bước chân nhẹ lại không phát ra tiếng động lớn, nhưng mà khi đến gần rồi âm thanh tiếng đi của anh vẫn là bị phát hiện, người nọ muốn nhanh chóng bỏ chạy, nhưng vẫn bị Trân Kiến Quân vòng tới phía trước, ngăn cản ở trước người bà ta, nhìn thấy khuôn mặt xa lạ kia anh lập tức nhào lên, đoạt lại đứa trẻ ở trong lòng ngực của bà ta về lại tay mình, miệng mũi của đứa nhỏ bị bà ta dùng vải nhét lại, tay cũng bị giữ chặt gắt gao, hiện tại con của chú nhà bên bị anh ôm vào trong ngực, cuối cùng đứa nhỏ mới có thể lên tiếng khóc lớn, tiếng khóc kia vô cùng thê lương.
Không nghĩ tới người đến không nói một tiếng đã đoạt lấy đứa trẻ, sức lực còn lớn như vậy, trên mặt bà cô xuất hiện vẻ nôn nóng kinh ngạc: "Anh làm gì vậy, anh đoạt lấy con của tôi làm cái gì?"
Nếu không phải xác nhận không có gặp qua, anh còn cho rằng bà ta là người thân của đứa trẻ.
Trân Kiến Quân buông đứa trẻ ra, cũng mặc kệ đứa trẻ còn đang khóc, ném lên, không ngờ tới người đàn bà nhìn qua thì khá là thành thật phúc hậu lại mang theo đao ở bên người, nhìn thấy người này không có bị mình ảnh hưởng, tự nhiên cũng đối phó lại.
Trần Kiến Quân bị đâm trúng cánh tay, nhưng mà anh cũng dùng một bàn tay khác đánh ra một quyền về phía bà ta, đánh rớt con dao rơi trên mặt đất, sau đó cũng đá chân qua, anh cũng mặc kệ người phụ này có lớn tuổi hay không, sức lực của anh thời điểm khi giao đấu với bọn cướp đều rất rõ ràng, bọn họ tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng còn chịu không nổi, càng không cần phải nói đến cái loại bắt cóc dựa vào gương mặt này.
Bà ta bị một chân đá mạnh, ngã trên mặt đất giãy giụa không đứng lên nỗi.
Hiện tại lúc này đúng lúc phim điện ảnh đang cao trào, nơi này vắng vẻ không một bóng người, căn bản nhìn không ra là có người ở đây, ban đầu chút động tĩnh kia cũng không có người nào đi ra nhìn, Trần Kiến Quân giữ chặt cánh tay của bà ta, ngẩng đầu lên nhìn về phía nhà mình, nhà anh còn có hai đứa nhỏ nữal
Trần Kiến Quân nóng nảy, nếu như người này còn có đồng lõa thì sao?
Anh lập tức nhét miếng vải lúc nãy bịt miệng đứa nhỏ vào trong miệng người đàn bà này, xoắn cánh tay bà ta giữ chặt lại, một cái tay khác dẫn Thạch Đầu đi vào trong nhà.
Thạch đầu vừa đi vừa khóc, càng đến gần âm thanh càng lớn, nàng dâu của nhà cách vách mắt buồn ngủ mông lung mở cửa ra nhìn, cô ấy còn đang mang thai, vừa nãy mới ngủ thiếp đi, mơ hồ nghe được tiếng con trai vẫn luôn đang khóc, cô ấy liền mở cửa ra xem, vừa đi ra ngoài thì nhìn thấy con trai lớn đi bên cạnh Trần Kiến Quân đang oa oa khóc lớn, Trân Kiến Quân còn đang xoắn tay một người đàn bà xa lạ, không cho bà ta nhúc nhích.
Cô ấy còn không rõ đã xảy ra chuyện gì: "Người anh em Quân Tử, đây là làm sao vậy?"
Trân Kiến Quân hỏi cô: "Chị có quen người này không? Em vừa nhìn thấy bà ta ôm con trai của chị chạy ra phía ngoài thôn."
"Cái gì!" Cô ấy giật mình, nhanh chóng chạy tới, nhìn gương mặt xa lạ kia, lập tức hiểu ra chuyện gì, móng vuốt bén nhón minh liền chộp tới mặt người đàn bà kia, vừa cào một cái đã xuất hiện mất vết máu, nếu không phải người đàn bà kia hơi né đi một chút thì đã đâm đến con mắt của bà ta, Trân Kiến Quân nhìn thấy cũng hơi kinh ngạc một chút: Chém mày trăm ngàn nhát dao, cho mày làm chuyện táng tận lương tâm này, nên thiên đao vạn quải"