Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 105 - Chương 105: Nhận Hôn (4)

Chương 105: Nhận Hôn (4) Chương 105: Nhận Hôn (4)Chương 105: Nhận Hôn (4)

Bác gái cả ngẩn ra, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, cháu còn nhớ rõ sao?" Trên mặt bà lộ ra vẻ hoài niệm: "Mặt khác, cánh tay bên trái có một khối sẹo, đó là do nó nghịch ngợm ngã từ trên núi xuống, bị cắt đến, lúc ấy tạo thành một cái miệng thật lớn."

Bác cả Trần nhạy bén đã phát hiện ra chuyện gì, ông khẩn trương đứng lên, siết chặt lòng bàn tay: "Quân Tử, cháu hỏi như vậy là sao?"

Trân Kiến Quân do dự một chút, anh còn chưa xác định thật giả, nhưng mà anh không tính tới chuyện thật giả, vẫn muốn cho hai người bọn họ biết: 'Lần này lúc cháu tới một thôn ở gần biên giới của tỉnh mua củ xương đen có gặp qua một người có vài phần giống cháu, lúc ấy cháu không phát hiện ra, là anh Bình nói giống, cháu hỏi ông ấy, ông ấy nói cùng còn trông giống anh Bình hơn nữa, lúc sau cháu quay lại đó hỏi, người ta nói anh ấy là vào 15 năm trước bị bọn bắt cóc giả ăn mày đưa tới nơi đó, người của thôn bọn họ mua về làm con rể nuôi từ bé, ở vị trí này của anh ấy cũng có một nốt ruồi đỏ, cháu hỏi anh ấy trên người có vết bớt gì không, anh ấy vén ống quần lên cho cháu nhìn, nơi đó có một cái bớt màu xanh lá lớn như vậy, cái vết sẹo kia cháu không hỏi, không biết có hay không."

"15 năm trước... trông giống với anh Bình của cháu sao?" Bác gái cả kích động nắm hai tay, anh em bọn họ từ khi còn nhỏ trông rất giống.

"Rất giống, giống tới sáu bảy phần cơ, cháu không dám xác định có phải anh ấy hay không, cho nên cháu tới hỏi mọi người một chút, trên người anh còn có vết đặc thù gì để phân biệt hay không, có điều bây giờ có nốt ruồi đỏ, vết bớt hơn năm phân đều giống nhau."

"Cháu còn nhớ rõ là ở nơi nào không? Bác và bác cả cháu qua đó tìm xem, qua đó xem cậu ấy, nếu cậu ấy là con trai của bác, nhất định bác có thể nhận ra được!" Bác gái cả rất kích động. Trân Kiến Quân nghe lời này xong, có chút ngượng ngùng, thật ra quan hệ huyết thống của bọn họ cũng không xa, nhưng mà anh cảm thấy quen thuộc, khi nói câu gì đó, trái tim anh rung động, nghĩ đến anh cũng không có loại huyết thống thần bí đó, cho nên, anh cũng cảm thấy bọn họ nên tự mình đi một chuyến mới có thể xác nhận người kia rốt cuộc có phải con trai bọn họ hay không, chỉ riêng anh nói cũng không đủ chuẩn xác.

"Cháu có ghi nhớ địa chỉ, quả thực là mọi người phải qua đó xác nhận một chuyến thì tốt hơn."

"Quân Tử, cháu có còn đi tới nơi đó không?" Bác cả Trần hỏi.

Trân Kiến Quân lắc đầu: "Trong khoảng thời gian ngắn thì cháu sẽ không quay lại đó."

"Được rồi, ta và bác gái cả của cháu, còn anh cả cháu, cùng nhau đi trước nhìn xem, có phải là con trai của chúng ta thật hay không, nếu không phải, chúng ta sẽ trở về, nếu là..." Ông đột nhiên không nói tiếp nữa, dừng một hồi lâu mới chần chờ: "Cháu nói nó đã kết hôn với con gái của gia đình đã mua nó về trước kia?"

"Đúng vậy, còn có hai đứa con, phía đầu tiên là con trai, thứ hai là con gái, có điều cháu nghe nói thân thể của bé gái kia không tốt, trước kia từng phát sốt một đợt rất cao, còn để lại chút di chứng."

Anh ấy không nói quá nghiêm trọng, nhưng những gì anh ấy nói đủ nghiêm trọng để khiến họ lo lắng, di chứng của cơn sốt, và tất cả những điều nghĩ đến cũng khiến họ phải buồn lòng.

Trân Lão Tam hỏi anh cả mình: "Anh cả chừng nào thì anh đi? Em đi cùng với anh."

"Không cần, chúng tôi đi trước xác nhận một chút, nếu như xảy ra tình huống gì, mọi người chú ý xem điện báo, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho mọi người, đi nhiều người cũng vô dụng, tôi sẽ đi tới đồn công an bên kia trước."

Thật ra còn muốn suy xét một vấn đề, đó chính là nếu đúng như lời nói, vậy người bên kia có nguyện ý thả người không? Bản thân nó có nguyện ý không?

Những chuyện đó Trân Kiến Quân nghĩ tới nhưng anh không có nói, anh biết, bác cả Trân bọn họ cũng đã nghĩ đến, nhưng mà bọn họ không muốn nghĩ sâu hơn, trước tiên cái kia còn tốt, nếu là bản thân anh ấy không muốn trở về, vậy... Trần Kiến Quân không có cách nào đi cùng, nếu nói muốn tham dự từ đầu tới đuôi, thì thời gian quá dài, Trân Kiến Dân bây giờ còn đang làm trong đại ban của xưởng xi măng ở huyện, đi không khai, con trai nhỏ nhà bác cả Trần cũng đi theo bọn họ, ba người cùng đi, bốn người thân thể đều khỏe mạnh, chỉ là nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không dễ dàng như vậy.

Hứa Hiểu biết chuyện cũng có chút thổn thức: "Hy vọng lúc này đây có thể thuận lợi tìm về được, mỗi lần bác gái cả nói đến chuyện này đều rớt nước mắt, nếu tìm được về thì tốt rồi."

Chỉ cần đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, tiểu Thảm của cô bị ôm đi mười mấy năm không biết tung tích, cô cảm thấy không thể hô hấp nổi.
Bình Luận (0)
Comment