Chương 106: Nhận Hôn (5)
Chương 106: Nhận Hôn (5)Chương 106: Nhận Hôn (5)
"Đúng vậy, anh cảm thấy xác suất thành công vẫn rất cao, cậu ta trông rất giống anh Đại Đường, hơn nữa vị trí vết bớt cũng đã đối chiếu, làm gì có nhiều trùng hợp như vậy?" Hứa Hiểu yên lặng gật đầu, hy vọng đúng như vậy.
Ngày hôm sau, anh mang đồ vật tới tặng cho chị cả Trần Hướng Hồng, nhìn thấy bác cả Trần bọn họ vội vội vàng vàng, ông muốn sắp xếp việc này ổn thoả, buổi chiều nay sẽ xuất phát, chuyện này không kéo dài được, càng kéo dài bọn họ càng nóng vội.
Sợ bọn họ ra ngoài không thuận tay, Trân Lão Tam còn đưa tiên cho anh trai, những cái đó đều là lúc trước ông vay để xây nhà, bây giờ anh phải dùng, tất nhiên là phải đưa trước cho anh.
Bác cả Trân cũng không từ chối, nếu đó là con của ông, trước kia người ta bỏ tiền ra mua, nếu bọn họ muốn mang người về, chẳng lẽ thật sự chỉ cần kéo người đi thôi sao? Sợ không đủ, bác cả Trân còn mượn của bác hai Trần một ít tiền, bác gái cả cất tiền cẩn thận vào mỗi góc quần áo bên người, lúc này mới yên tâm đồng loạt xuất phát, bởi vì nhớ chuyện này, sau khi Trân Kiến Quân bắt đầu đi làm việc cũng có vài phần lơ đãng, nhưng dù có thất thần, anh cũng tuyệt đối là tai nghe bốn phía, mắt xem tám phương, lái xe ổn định vững chắc.
Vừa đến lúc nghỉ ngơi, nóng lòng muốn về nhà, đã gần 20 ngày rồi, hẳn là có kết quả đúng không? Quả thật là đã có kết quả, anh đã thấy cả nhà bác cả Trần
Khi bác cả Trần và bác gái nói chuyện, trên mặt toàn là vui sướng lại hơi ảo não. Vui sướng chính là người con trai của bọn họ cuối cùng đã nhận về, đây quả thật chính là con trai bọn họ, cả gia đình uống no say trong bữa tiệc nhận người thân một cách sôi nổi, ảo não chính là, người con trai theo chân bọn họ đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy, mấy năm nay nó lớn lên ở một nơi khác, ở nơi đó cưới vợ sinh con, đã sớm coi nơi đó như nhà của mình, so với cha mẹ đẻ mới lạ này, anh ấy không nỡ bỏ vợ con ở đó, sau khi nhận được người thân, anh tính vẫn trở lại nơi đó. Bác gái cả vừa cảm kích vừa ai oán với thông gia bên kia. Cảm kích bọn họ mua con bà, nuôi khỏe mạnh đến lớn như vậy, bây giờ tuổi này cũng đã là ba của hai đứa nhỏ, oán hận chính là, bên kia nghèo, không có cách nào để cho tiếp nhận giáo dục, con của nó chỉ biết viết tên của mình và một số chữ số đơn giản, vậy cũng được, nơi này của bọn họ cũng không có nhiều người tri thức, nhưng mà cuộc sống hằng ngày của nó nhất định không tốt!
Vóc dáng anh em bọn họ đều rất cao, Trần Kiến Quan là cao nhất, hơn 1m8 nhiều, những người khác cũng hơn 1m7, ở đất phương nam này, thật sự không thể nói là chú lùn, nhưng là mà Trần An nó chỉ có hơn 1m6 một chút, trên tay trên chân đều là dấu vết do cuộc sống hằng ngày, bà là mẹ đẻ của nó nhìn mà thương tâm vô cùng.
Bà biết là ở nơi bọn họ hầu hết đều không được ăn ngon, sắc mặt của người con dâu và thông gia đều không tốt lắm, nhưng mà cũng không có cách nào ngăn cản sự oán hận của bà, chỉ là oán hận những kẻ bắt cóc, chẳng qua chỉ là giận chó đánh mèo với bọn họ, chờ đến khi nhìn thấy cháu gái phản ứng trì độn kia, bà vốn đang vui vẻ liền trở thành thở dài, một đứa con như vậy, một người nhìn đã thấy không linh hoạt giống như những đứa trẻ khác, về sau nên làm cái gì bây giờ 2 Biết được việc này người lớn ai cũng lo lắng.
Bác hai Trần nói đem đi bệnh viện khám xem sao, ban đầu không có tiền, chỉ để cho mấy bác sĩ chân đất trong thôn xem qua mà thôi. Bác cả Trần đã ở chuẩn bị xong xuôi, sau đó bọn họ muốn đi thành phố khám xem... Bác cả Trần còn trịnh trọng nói lời cảm ơn với Trần Kiến Quân.
Nếu không phải nhờ anh ngẫu nhiên gặp được, có khả năng bọn họ cả đời cũng không có cách nào tìm được con trai nhỏ, bây giờ tuy rằng như vậy vẫn không đủ, nhưng mà vẫn vui sướng vô cùng, bọn họ không cần phải tiếp tục lo lắng đề phòng vấn đề con trai nhỏ có phải lưu lạc ở chỗ nào đó chịu đói hay không, hoặc là ở chỗ nào đó bị bệnh tật tra tấn, không biết sống hay chết, hiện tại nó còn tốt, tốt đẹp đứng trước mặt họ như vậy. Trân Kiến Quân cũng vì nhà bác cả mà cảm thấy vui vẻ, một nhà cuối cùng cũng được đoàn viên, mặt khác còn có một việc làm Trần Kiến Quân cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được là đứa con duy nhất bị bắt cóc lại là đứa bé duy nhất trong Tết vừa rồi không tìm lại được, vẫn là Trần Bình tìm trở về, trong khi họ đang tìm, anh ta nghe thấy ai đó nói vài câu ở nơi họ đang ở, anh ta tò mò nhìn sang và phát hiện ra rằng tiếng đứa trẻ đang khóc thực sự đang phát từ phía bên kial