Chương 107: Bán Con (1)
Chương 107: Bán Con (1)Chương 107: Bán Con (1)
Cái người bỏ trốn kia cũng bắt được, là một bà cô hơn 50 tuổi, giả làm bà của đứa trẻ, bởi vì muốn cứu sống đứa con bị bệnh nặng, nên muốn đem cháu trai "phó thác” cho người đáng tin cậy.
Trần Kiến Quân không khỏi bắt đầu hoài nghỉ xem có phải thật sự tồn tại may mắn hay không? Bằng không làm sao anh có thể sống thêm một đời? Làm sao có thể đến được nông trường? Còn có thể tìm được em trai bị thất lạc nhiều năm? Sống thỏa mãn trong đãi ngộ của vai chính.
Chỉ là rất nhanh cái loại "Đắc ý" này của anh tiêu tán hết, con gái của em họ Trần An được xác nhận sau khi sốt cao thính giác cũng yếu đi nhiều, cho nên phản ứng chậm không phải do cái gì khác, căn bản là con bé không biết đã xảy ra chuyện gì, may mắn chính là không có kéo dài lâu lắm, còn có thể cải thiện được, mặt khác, chị cả của anh Trân Hướng Hồng sau khi giấy giụa nửa ngày, sinh hạ đứa con gái thứ ba, cô xúc động khóc lóc vài ngày trời, chờ đến khi Lưu Điền Phương thật vất vả mới khuyên được cô ta, an ổn hoàn thành những ngày tháng ở cữ, cô ta liền làm ra chuyện lớn.
Cô ta mang con gái nhỏ mới vừa trăng tròn không bao lâu tặng người ta.
Sau khi công việc đại ban của Trân Kiến Dân kết thúc, không tìm được công việc tạm thời khác để kiếm sống sống, chỉ có thể trở về tiếp tục kiếm điểm công, cho nên việc này ông biết rõ, nhìn vẻ mặt anh cả không thể tưởng tượng được, Trần Kiến Dân cười khổ: "... Chị cả là nghe được những người đó nói, nói đưa đi một đứa có thể mang về được một thằng con trai, bây giờ mẹ đã phát ốm vì tức giận rồi"
Trần Kiến Quân:?1?I
Vốn bản thân đang rất vui vẻ, có vài ngày nghỉ dài hạn có thể ở bên cạnh người nhà thật tốt, Trần Kiến Quân vừa nghe xong tin tức lớn này, trong nháy mắt tâm tình trầm xuống. Anh đi thăm Lưu Điền Phương nằm liệt trên giường. Thật ra bà không có bệnh gì, nhưng mà có lẽ là do buồn bực quá độ, khiến cho dẫn đến đau ngực đau đầu, đầu váng mắt hoa, bà nằm ở trên giường, từ khi biết chuyện con gái lớn làm, bà không còn tinh thần ăn uống nữa, mấy ngày nay vẫn yếu ớt nằm ở trên giường, nhìn thấy con trai lớn đã trở lại, ngoại trừ Trân Lão Tam ở nhà, Lưu điền phương coi trọng nhất vẫn là con trai cả, bà lập tức lôi kéo tay con, nước mắt rơi lã chã: "Con nói xem, con nói chị cả của con thế này là làm sao thế? Lúc trước mẹ sinh con bé và Hướng Hoa, mẹ cũng không làm như vậy a, dù cho con cũng có thể là con gái, mẹ cũng tuyệt đối sẽ không đem con tặng cho người khác, đó chính là cốt nhục từ trong người con bé đẻ ra, cũng không phải không nuôi nổi, bây giờ thời kỳ khó khăn đã qua rồi, cứ cho ăn không tốt, nuôi sống đứa trẻ có thể tốn bao nhiêu cơm gạo chứ, cứ cho là con bé không nuôi nổi, không phải là còn có chúng ta sao? Sao con bé có thể nhẫn tâm như thế, nhẫn tâm mang con gái của mình đi tặng cho người ta?"
Trân Kiến Quân sờ sờ tay bà, có chút bất lực, trong ấn tượng của anh dường như chưa từng thấy qua Lưu Điền Phương rớt nước mắt, đây chính là một con người rất kiên cường, bây giờ lại...
"Mẹ, mẹ đừng khóc, bây giờ đứa bé kia đang ở đâu? Nếu không thì chúng ta mang nó trở vê?"
Lưu Điền Phương nghe xong lời này, nước mắt rơi càng nhiều: "Đã quá muộn rồi, đã quá muộn rồi, chị cả của con, tâm tư chị cả con là không đúng, căn bản nó không nói cho chúng ta biết, nó đã thương lượng với người đàn ông của nó, lén lút đem đứa bé đưa cho người anh họ ở Từ gia không cùng chỉ vị kia rồi, anh họ kia, lớn hơn nó mười mấy tuổi, tham gia quân ngũ, con có còn nhớ không?”
Trân Kiến Quân lắc đầu.
"Anh ta đã từng bị thương, không thể nào sinh con, Từ Phúc đồng ý đưa con gái cho họ, anh ta đã lập tức bế con bé về quân ngũ, con nói làm sao chúng ta còn đem con bé về được đây?"
Trong đầu Trần Kiến Quân suy nghĩ lúc lâu, mới nhớ ra là có một người như vậy: "Người kia hình như không phải người của thôn chúng ta đúng không ạ?”"
Dường như trước kia khi chị cả và Từ Phúc kết hôn từng được nghe nói qua có một người như vậy.
"Đúng vậy, thôn bên cạnh, không tìm thấy nữa, chúng ta cũng không biết anh ta tham gia quân ngũ ở nơi nào, nói chỉ là bây giờ, may mắn chị cả của con cũng không đến mức quá hồ đồ, không thu tiên bọn họ, bằng không sau này khi bọn họ trở về, làm sao chúng ta còn mặt mũi nào mà nhìn mặt cháu ngoại."
Lưu Điền Phương cười khổ: "Chị cả của anh nóng lòng muốn cắt sạch sẽ, lại còn viết giấy tờ cho người khác, sau này con gái này sẽ không liên quan gì đến chị †a nữa..."
Không nghĩ tới người đã đi rồi, hơn nữa còn là như vậy.