Chương 112: Mang Thai Đôi (3)
Chương 112: Mang Thai Đôi (3)Chương 112: Mang Thai Đôi (3)
"Em cũng không muốn, nhưng mà khi em tưởng tượng đến khoai lang làm liền chảy nước miếng, rất muốn rất muốn ăn, không được ăn em sẽ cảm thấy ruột gan cắn rứt." Nói xong, cô lại lấy ra một củ khoai lang làm từ trong túi ra, bỏ vào miệng mình.
Trần Kiến Quân: "..."
Anh cảm giác bé con lần này so với tiểu đoàn tử trước kia dễ nuôi hơn nhiều, ăn khoai lang làm đã thỏa mãn rồi.
Đương nhiên, vì nhu cầu thân thể thai phụ, Hứa Hiểu cũng không chỉ ăn khoai lang làm, đồ ăn khác dù cô không thích cũng sẽ ăn một ít, bảo đảm cân đối dinh dưỡng cho mình.
Rất ít người mang thai đôi mà sinh vào đủ tháng, cơ bản đều sẽ sinh trước, hơn nữa sinh song thai thường thường sẽ càng gian nan hơn, giống lúc này đây, chờ đến khi Hứa Hiểu mang thai tháng thứ bảy, Lưu Điền Phương đã sớm mang con dâu cả đến huyện thành ở, vẫn là nên đến huyện thành sớm một chút cho an tâm, một khi có gì đó không đúng lập tức kêu bác sĩ.
Có điều loại lo lắng này bà không hề nói ra nửa lời, Hứa Hiểu cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, căn bản cô chưa nghĩ đến phương diện kia, cô cảm thấy bản thân nhất định sẽ thuận lợi, trước kia cô đã sinh tiểu đoàn tử, lần này là song thai thì thế nào?
Mẹ cô không phải cũng đã như vậy sao?
Đâu tiên sinh anh cả, sau đó sinh cô và anh hai, có xảy ra chuyện gì đâu? Trần Kiến Quân cũng y như vậy, một câu cũng không nói, thai phụ không thể nghĩ nhiều, tốt hơn hết là không nên nghĩ gì, phía Trương Ngọc Anh biết con gái sinh song thai, cũng không nói những lời nói chán nản đó, để cho cô đi lại nhiều, bằng không đến lúc sinh sẽ không có sức lực, Trương Ngọc Anh quả thực là buồn thúi ruột, lúc trước khi bà mang thai song thai rất vất vả, không nghĩ tới bây giờ con gái bà cũng mang song thai, khiến cho lòng bà khẩn trương lên, trừ phi là được đến đó xác thực tin mẹ con bình an, bằng không là không thể ngồi một chỗ.
Vào lúc đang lo lắng, bọn họ nhận được tin con thứ hai bên kia gửi tới, con dâu thứ hai sinh rồi, sinh một đôi song thai, một đôi song thail
Hai đứa con trai, có điều bởi vì trước đó không biết là mang song thai, cho nên khi sinh có chút mạo hiểm, nếu không phải có một bà cô có tay nghề hỗ trợ, phỏng chừng không thể an ổn mà sinh, bây giờ mẹ con dâu thứ hai thân thể bị thương, phỏng chừng vài năm nữa cũng chưa thể mang thai, hai đứa cháu không đủ dinh dưỡng, con cái tương đối nhỏ mà gầy.
Nhận được bức thư này, Triệu Ngọc Anh lập tức niệm a di đà phật, mẹ con bình an là tốt rồi, về sau không thể sinh cũng chẳng phải vấn đề lớn, đã có hai đứa con trai này rồi, nuôi bọn chính bình an lớn lên là tốt rồi, có thể sinh nở an toàn mà không cần biết trước thời gian, đây đã là một may mắn lớn rồi.
Tin tức này anh hai Hứa không viết gửi cho em gái, trước đó anh đã biết con bé mang song thai, loại sự việc này không thể nói, cuối cùng bây giờ cô cũng sắp sinh rồi.
Lúc này đây, Trân Kiến Quân rất may mắn, dựa theo ngày sinh dự tính để nghỉ, vừa vặn đuổi kịp khi Hứa Hiểu muốn sinh, trong một lần khi anh đến, Hứa Hiểu đã sinh tiểu đoàn tử rồi, bây giờ, anh cứ không ngừng đi tới đi lui ở hành lang bệnh viện, nghe ngóng động tĩnh bên trong, mồ hôi toát ra cả lưng, cả người hãi hùng khiếp vía, ban đầu anh không có kinh nghiệm như vậy, cho nên biết sinh con vất vả, nhưng cuối cùng sao biết rõ có bao nhiêu vất vả chứ?
Bây giờ anh mới được tận mắt trải nghiệm, đủ rồi, sinh xong đứa này thì không sinh thêm đứa nữa, có ba đứa con là đủ rồi, sau này có bao nhiêu con như vậy, cũng không sợ bọn chúng cô đơn nữa.
Lưu Điền Phương nhìn anh đi tới đi lui, đến mức khiến bà choáng mắt, nhưng bà cũng biết trong lòng con trai sốt ruột, cũng không khuyên anh, chỉ có thể bình tĩnh nhìn chằm chằm cánh cửa kia, cho con dâu bà một lời khuyến khích.
"Oa ——" có một tiếng khóc vang lên, Trần Kiến Quân không nghe sai, tỉnh thân phấn chấn một chút, nhìn về phía Lưu Điền Phương?
"Vừa nãy có phải có tiếng khóc không ạ?"
Trên mặt Lưu Điền Phương cũng lộ ra tươi cười: "Đúng vậy, con không nghe lâm, có tiếng khóc, sinh rồi!"
Tâm trạng Trần Kiến Quân vội vàng như kiến đốt, lại không thể trực tiếp đẩy cửa đi vào xem, chỉ có thể canh giữ ở trước cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, hận không thể nhìn chằm chằm nơi đó khoét ra một cái hố, lại qua một khoảng thời gian, lại một tiếng khóc kêu lên.
Hai đứa nhỏ đều sinh ra rồi!
Lại là chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng cửa cũng mở ra: "Chúc mừng chúc mừng, mẹ tròn con vuông.”
Trần Kiến Quân lập tức vây quanh bọn họ: "Bác sĩ, bây giờ thế nào, có thể vào thăm bọn họ không?”