Chương 118: Dọn Đi (3)
Chương 118: Dọn Đi (3)Chương 118: Dọn Đi (3)
"Bây giờ con đang mang thai nhưng vẫn bị sai làm việc, mấy lần mẹ đi ngang qua, mẹ đều thấy Xuân Yên và Hạ Yên bọn họ bị sai bảo xoay quanh, con gái của con mới bao lớn, mà đã phải chuyển ghế, cầm nồi cầm xẻng để nấu cơm, trên tay của bọn nó còn bị mấy vết phỏng, người làm mẹ như con không đau lòng cho con của mình sao?"
Nghe nói như vậy, Trân Hướng Hồng hơi đỏ mặt, hốc mắt cũng đỏ lên, sao chị ta có thể không đau lòng: "Khi trở về con sẽ thương lượng với Từ Phúc."
Lưu Điền Phương không nghe được những gì bà muốn nghe: "Nếu như các con không dọn ra ngoài, thì sau này con đừng tới đây nữa, mẹ không thể làm mẹ của con."
Bà đã nói nghiêm trọng như vậy, nên môi của Trân Hướng Hồng cũng run lên: "Mẹ, nhất định là con và Từ Phúc sẽ dọn ra ngoài, con biết mẹ muốn tốt cho con. ˆ"
Lúc này bà mới đặt đũa xuống: "Được rồi, ăn cơm đi."
Trân Kiến Cường và Trần Kiến Quân hai mắt nhìn nhau, trước tiên cả hai gắp thịt cho hai người lớn trước, sau đó mới bắt đầu ăn, trong lúc nhất thời, có một cảnh tàn sát khốc liệt ở trên bàn cơm, dùng đũa để thể hiện các kiểu kỹ năng, tất cả đều nhắm về phía thịt, sau khi ăn thịt xong thì hai người mới tấn công đến đĩa cá.
Chỉ là đang có tâm sự, nên lần này Trân Hướng Hồng không cướp được bao nhiêu, sau khi ăn cơm xong chị ta trở vê với tâm sự nặng nề.
Chị ta rời đi từ sáng sớm, buổi chiều chị ta còn phải đi làm sớm, cũng không thể làm lỡ công việc, trước khi chị ta rời đi, Trân Kiến Quân nói với chị ta một câu: "Chị cả, bây giờ chị đã thay đổi rất nhiều, chị có biết không? Hay là hai người dọn ra ngoài ở đi, mẹ là vì muốn tốt cho hai người, nếu không thì người em trai như em..." Anh cũng không nói tiếp.
Anh không nói ra đã khiến cho Trân Hướng Hồng vô cùng lo sợ, anh muốn nói cái gì tiếp theo?
Nếu không thì... Nếu không thì sẽ thế nào?
Chẳng lẽ nếu không thì người làm em trai như anh sẽ không nhận một người chị cả như chị ta sao?
Sao có thể như vậy được?
Không thể nào, phía trên còn có ba mẹ, tại sao ông có thể mặc kệ anh?
Chỉ là, nghĩ đến những lời lúc nấy của mẹ chị ta, hơn nữa sau này ba mẹ nhất định sẽ rời đi sớm, đến lúc đó...
Nghĩ tới đây, Trần Hướng Hồng càng thêm kiên định quyết tâm muốn dọn ra ngoài, bây giờ nhà mẹ dựa vào em trai lớn mới có được gia cảnh như bây giờ, chị ta không thể làm ngược ý của anh.
Bình thường Từ Phúc đều là một người rất dễ mềm lòng không có quyết tâm, là người không có chủ kiến, hầu hết thời gian anh ta đều im lặng, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không chịu thỏa hiệp, nhưng bây giờ anh ta đã thỏa hiệp, trời đất bao la, đối mặt với tương lai của đứa con trai lớn nhất, đối mặt với sự kiên định của vợ, anh ta vẫn phải thỏa hiệp.
Lén lén lút lút, chọn một ngày lành, chuẩn bị dọn nhà.
Khi sắp chuyển nhà, tất cả anh em của nhà họ Trần đều đi, có một đám người đông nghẹt đứng ở sân, khiến những người nhà mẹ chồng của chị ta chỉ có thể đứng nhìn mà không dám đánh rắm, chờ sau khi bọn họ chuyển hết đồ đi, thì những người đó mới dám mắng chửi thật to.
Ở một nông trường phía xa, một người đàn ông trẻ tuổi trông rất giống Hứa Hiểu đang cầm một gói hàng bị bóc ra bừa bộn và trở về chỗ ở của anh ta và vợ.
Dãy nhà của bọn họ đều là địa điểm được thu xếp cho thanh niên trí thức, còn không gian nhỏ chưa tới năm mét vuông bên này là nơi ở của hai vợ chồng bọn họ.
Anh ta cầm đồ đi đến phòng của mình và đang lúc anh ta đóng cửa lại thì Tiêu Tiêu đi ra ngoài, thấy gói hàng anh ta đang cầm, ánh mắt của cô ấy chấn động: "Đây là ai gửi tới?"
"Em gái của anh, ừ, nếu tính thời gian, có lẽ là em ấy đã sinh rồi." Anh ta bỏ đồ đạc xuống và lấy lá thư ra trước.
Nhìn xong, trên mặt của anh ta lộ ra nụ cười vui vẻ: "Đúng là duyên phận, em gái anh cũng sinh đôi, cả hai đều là bé trai."
Tiêu Tiêu nghe anh ta nói như vậy thì khóe miệng của cô ấy cũng lộ ra nụ cười: “Trùng hợp như vậy à."
"Đúng vậy."
"Còn nói những gì?"
Anh ta đọc lướt qua nhanh như gió, sau đó đưa thư cho Tiêu Tiêu, cúi người bắt đầu mở gói hàng kia.
Để gói hàng có thể vào đây thì khó tránh khỏi việc bị kiểm tra, anh nhìn xung quanh, xác nhận không có những người khác thì anh ta mới lấy quần áo cũ đó ra, đó là quần áo cũ của em rể anh ta, anh ta ấn ở các góc, quả nhiên là anh ta mò ra được một thứ cứng rắn, anh ta lấy dao lam và nhẹ nhàng cắt bỏ đầu dây ở phía trên, không ngoài dự đoán, ở đó có được mấy tờ tiền, anh ta đếm đếm, có năm tệ, còn có nửa ký phiếu thịt.