Chương 117: Dọn Đi (2)
Chương 117: Dọn Đi (2)Chương 117: Dọn Đi (2)
Chỉ là nếu anh nói như vậy, thì có lẽ nó sẽ trở thành vết sẹo hở ở trong mắt của chị cả, nên anh sẽ không nói.
Hứa Hiểu cũng không muốn bàn bạc về đề tài nhạy cảm này, cô sai Trần Kiến Quân: "Hai đứa nó đã tiểu rồi, anh đặt Tiểu Đoàn Tử xuống, sau đó đi ra bên ngoài lấy tã lót, đang phơi ở bên ngoài, có thấy không?"
"À, anh biết ở đâu rồi, anh sẽ đi lấy."
Anh vừa định chuyển động, thì Trân Hướng Hồng đã nhanh hơn anh, chị ta đặt Bàn Bàn lên giường: 'Để chị đi lấy là được, em là đàn ông thì đi lấy tã lót làm gì, đừng đi."
Trân Kiến Quân: "...'
Chị cả! Chị đang mang thai! Chạy nhanh như vậy làm gì! Hơn nữa... Đàn ông thì đừng đi? Chị kỳ thị đàn ông sao?
Khóe mắt của Hứa Hiểu giật giật: "..." Lúc sinh Tiểu Đoàn Tử, ngay cả người làm ba như anh cũng đã đi giặt tã lót, có được không! Huống chỉ bây giờ chỉ là đi lấy?...
Trân Hướng Quyên bắt đầu chuẩn bị nấu cơm trưa ở trong phòng bếp, bây giờ cũng đã gần đến giờ ăn cơm trưa.
Còn Trần Kiến Cường? Đương nhiên là cậu và ông cùng nhau kiếm điểm công rồi.
Một đứa học sinh cấp ba thì đã là một chàng trai khá lớn, không đi học thì đã có thể trực tiếp cưới vợ, nếu đã nghỉ học thì đương nhiên phải đi ra đồng, nếu không phải là Trân Hướng Quyên phải chăm sóc trẻ con, thì cô bé cũng sẽ đi kiếm điểm công.
Trần Hướng Quyên nấu xong cơm trưa thì Trần Lão Tam bọn họ cũng trở về.
Trân Kiến Cường là người đầu tiên bước vào nhà, trước tiên cậu hoan hô chạy tới chào hỏi Tiểu Hắc một cách thân mật, sau đó cậu chạy thẳng tới phòng bếp: "Nhóc, nấu cơm xong chưa? Anh đói đến mức xẹp lép rồi.' Bây giờ cậu đang độ tuổi dậy thì nên phải ăn rất nhiều, cậu ước gì có thể ăn bảy tám bữa trong một ngày.
Trân Hướng Quyên dùng đũa gắp thịt heo hâm nhét vào trong miệng cậu: "Được rồi được rồi, anh đi rửa tay đi, ngồi đợi một lát nữa, em luộc một ít rau nữa là có thể ăn được rồi." Không nói hai lời đã được nhét một miếng thịt vừa nạc vừa mỡ, Trần Kiến Cường hạnh phúc híp mắt, mùi vị này... Rất thơm, ăn rất ngonI
Hạnh phúc!
Nhưng... Cậu liếc nhìn một đĩa thịt heo luộc kia, cau mày: "Có phải là số lượng này hơi không đúng không?”
Sáng sớm hôm nay cậu đã cố ý nhìn thử, để khi đi làm nếu có thời gian rảnh thì cậu sẽ suy nghĩ lúc mình trở về thì có thể được ăn bao nhiêu miếng.
Trần Hướng Quyên nhếch môi: "Còn dư lại để buổi tối ăn, anh muốn ăn hết trong một bữa à?"
Cậu đáng tiếc chép miệng: "Được thôi."
"Còn có, chị cả tới rồi, chắc là vẫn đang ở trong phòng anh cả."
Trần Kiến Cường: "...' Đúng rồi, cậu đã quên mất, nếu anh cả trở về, thì chị cả cũng sẽ tới.
Khi Trần Lão Tam nhìn thấy bóng người của đứa con gái lớn, ông cũng hơi bất lực, bây giờ đứa con gái này của ông đã trở thành trò cười ở trong thôn, cả ngày đều nhìn chằm chằm vào nhà mẹ để tống tiên, nhưng cũng thôi vậy, đây là con gái của ông, cả hai đều có tâm quan trọng như nhau, nhưng chuyện này thật sự là không đủ lịch sự.
Lưu Điền Phương nhìn Trần Hướng Hồng, trước khi mọi người ngồi xuống bàn ăn cơm, bà ngăn cản: "Để mẹ nói chuyện này trước." "Mẹ nói đi." Đũa bị lấy đi, Trần Kiến Cường trơ mắt nhìn thịt heo luộc và cá mà mình vẫn luôn nghĩ tới, nhưng cậu chỉ có thể nghe mẹ cậu phát biểu trước.
"Hướng Hồng, mẹ có một chuyện muốn nói với con."
"Chuyện gì ạ?" Giọng nói của Trần Hướng Hồng nho nhỏ, hơi yếu ớt.
"Con và chồng của con không muốn dọn ra ngoài ở sao?" Tại sao con gái của bà lại biến thành như bây giờ, còn không phải là do nó sống ở trong hoàn cảnh bị người khác chà đạp sao, nếu như dọn ra ngoài, có lẽ con gái của bà còn có thể trở lại dáng vẻ lúc đầu.
Trong mắt của Trân Hướng Hồng toát ra sự nghi ngờ: "Dọn ra ngoài, dọn đi đâu?" Đương nhiên là chị ta muốn!
"Chuyển đến chỗ của thanh niên trí thức, nơi đó có một thanh niên trí thức bị bệnh phải trở về thành phố, cộng với các căn nhà trống của những người đã lập gia đình khác, thì có một căn nhà, gần giống với căn nhà mà con đang ở, nhưng hoàn cảnh ở đó rất tốt, không có mẹ chồng của con."
Trân Hướng Hồng động lòng, mẹ chồng của chị ta, có một số lời bà ta nói có lý, nhưng có lúc bà ta nói ra những lời rất cay nghiệt và có thể khiến cho người khác ước gì có thể đi chết.
Có thể dọn ra ngoài đương nhiên là tốt, chỉ là lúc trước chị ta không dám nghĩ tới, bọn họ không có tiên để chuyển nhà, bây giờ...
"Chỗ của thanh niên trí thức đó là của nhà nước, chúng ta có thể ở đó sao?"
Vẻ mặt của Lưu Điền Phương tràn đầy nghiêm túc: "Các con bỏ ra ít tiền để mua lại, có bao nhiêu thì bỏ ra bao nhiêu, những khoản nợ còn lại, dùng tiên chia lợi nhuận mỗi năm của sau này để bù vào, con cũng không muốn mỗi ngày đều phải nghe mẹ chồng của con mắng chửi như vậy đúng không?"