Chương 116: Dọn Đi (1)
Chương 116: Dọn Đi (1)Chương 116: Dọn Đi (1)
Có mấy lần Trần Hướng Hồng nghe được động tĩnh thì chị ta sẽ tới, sau đó những miếng thịt còn dư lại sau một bữa ăn đã không còn nhìn thấy nữa, chỉ còn lại một ít nước canh.
Đương nhiên cô cũng biết những miếng thịt kia đã đi đâu, chỉ là khi nhìn gương mặt thở dài tuyệt vọng của Lưu Điền Phương, thì cô cũng không nói ra những lời gì khác, đó cũng là con gái của mẹ chồng cô, bây giờ đứa con gái thế này, nếp nhăn trên gương mặt ưu sầu của bà cũng đã tăng thêm rất nhiều, chỉ là cô mắng cũng đã mắng rồi, cô còn có thể đánh sao?
Đây chính là một người phụ nữ có thai.
Còn là một người phụ nữ có thai tin chắc rằng cái thai trong bụng mình nhất định là một đứa con trai quý báu.
Bây giờ chị cả lại tới, có vẻ như thịt heo hầm mà tối hôm qua Quân Tử mang về đã khó mà giữ được.
Trân Hướng Quyên kịp thời ngăn cản chị ta, sau khi nhìn thấy Trân Hướng Hồng nhìn hồ cá thì cô bé trực tiếp chạy thẳng tới tủ bát, cô bé vượt qua từ phía sau, kéo cánh tay của chị ta, biểu cảm trên mặt hơi cứng đờ: "Chị cả, chị cả, chị đang làm gì thế? Vẫn chưa dọn cơm nhanh như vậy đâu, ba mẹ cũng chưa trở về, em cũng chưa bỏ gạo vào nồi, chị gấp cái gì?" Giọng điệu của cô bé hơi cắn răng nghiến lợi.
Bị ngăn cản, biểu cảm của Trần Hướng Hồng hơi ngượng ngùng, nhưng chị ta nhanh chóng dời đề tài: "Nhiều cá như vậy thì một lát nữa hãy cho chị một con mang về, chị về nấu canh bồi bổ cho hai đứa cháu ngoại gái của em, gương mặt của bọn nó rất nhợt nhạt, người làm mẹ như chị rất đau lòng."
Trân Hướng Quyên mỉm cười: "Chị nói chuyện này với em làm gì, đây là anh cả bắt, chị nói với anh cả đi."
"Tại sao phải nói với nó, không giống khi nói với em sao? Nói với em thì chẳng khác nào nói với nó, chẳng lẽ hai người còn không nỡ cho chị một con cá sao?"
Trần Hướng Quyên uể oải: "Chị cả, chị không nên như vậy, chúng ta đi ra ngoài ngồi đi, anh cả hái được một ít trái cây rừng, ở trên bàn, chúng ta đi ăn trái cây rừng."
Thành thật mà nói, cô bé cảm thấy khi Lưu Điền Phương trở về thì bà cũng sẽ thu xếp và đưa cho chị ta một con cá, suy cho cùng số lượng rất nhiều, nhưng những gì bạn chủ động tặng sẽ có thể giống với người khác chủ động yêu cầu sao? Hơn nữa khoảng thời gian này, chị cả ...
Trân Hướng Quyên cũng buồn phiền vì chị cả của cô bé, có câu nói người phụ nữ có thai ngu ba năm, nhưng chị cả của cô bé nào có ngu ba năm, quả là chị ta đã ngu đến mức giống như đứa trẻ ba tuổi, chị ta làm như vậy, thì thái độ của anh cả đối với chị ta sẽ càng ngày càng lạnh nhạt, sau này chị ta còn muốn làm chị em bình thường với anh cả không?
Cô bé thở dài.
Khuyên can mãi mới có thể kéo Trần Hướng Hồng đến trong phòng ngồi, lúc này đứa trẻ bên trong đã tỉnh lại, truyền đến tiếng khóc, Trần Kiến Quân lập tức bước vào, Trân Hướng Hồng cũng vào theo.
"Em dâu, để chị ôm một đứa, có phải là muốn tiểu hay không, cho cô cả xem thử." Nghe nói nếu con trai có thể tè đầm lên người phụ nữ có thai thì có thể mang đến may mắn, vận may gì đó cho phụ nữ có thai? Để có may mắn sinh được con trai, một số người phụ nữ sẽ đặc biệt đến những gia đình đã sinh con trai để ôm đứa trẻ nhiều hơn, chính là hy vọng có thể hưởng thụ được đãi ngộ rằng thằng bé sẽ tè dâm lên người mình.
Trân Hướng Hồng cũng nghĩ như vậy, em dâu của chị ta thật sự đúng là rất có phúc, lần này lại sinh được hai đứa bé trai, cũng không có áp lực về chuyện nối dõi tông đường, nếu chị ta có may mắn thì tốt rồi.
Trong mắt của Hứa Hiểu lộ ra sự bất lực: "Vâng, lúc nãy em vừa sờ thử, đã ướt rồi."
"Vậy có thể cho chị mượn cái tã còn mới của thằng bé không? Để chị về đặt ở dưới gối."
Trần Kiến Quân: “..."
Chị không ghét bỏ mùi nước tiểu sao? Còn đặt ở dưới gối?
Biểu cảm trên mặt của Hứa Hiểu hơi cứng đờ, chị cả đã dùng cái cớ này đến ba lần, cô liếc nhìn Trân Kiến Quân, anh vẫn không biết nên nói thế nào: "Chị cả, chị đã lấy hai cái tã lót rồi, nếu còn như vậy, thì sẽ không còn đủ tã lót để thay cho thằng bé."
Trân Kiến Quân: "...'
Tại sao mỗi một lần trở về anh đều có thể phát hiện chị cả của anh lại thay đổi?
Sao người này lại dễ dàng thay đổi như vậy?
Thật sự khiến tâm trạng của anh trở nên phức tạp.
Trân Hướng Hồng ôm lấy đứa nhỏ, ngượng ngùng cười, liếc nhìn Tiểu Đoàn Tử ở trong ngực Trân Kiến Quân, chị ta đổi đề tài: "Hai người các em quá tốt rồi, có ba đứa con trai, sau này sinh thêm một đứa con gái thì trai gái song toàn rồi."
Trân Kiến Quân không thể đáp lời, anh nên nói như thế nào?
Chẳng lẽ nói rằng anh đã bí mật phàn nàn với Hứa Hiểu rất nhiều lần, nhưng lần này vẫn là tên nhóc thối sao?
Anh muốn con gái mềm mại đáng yêu!