Chương 115: Sinh Đôi (3)
Chương 115: Sinh Đôi (3)Chương 115: Sinh Đôi (3)
Sau khi cô ấy bình tĩnh nhìn lại, đây không phải là Trần Hướng Hồng sao?
Cô ấy hơi kinh ngạc nhìn chị ta, Trần Hướng Hồng cũng không muốn nhiều lời, chị ta xua tay, lộ ra một cười, sau đó chị ta bước vào, động tác bén nhạy.
Lúc nãy có người nói với chị ta, thấy em trai của chị ta từ trên núi trở lại, nói cách khác tối hôm qua hoặc là sáng sớm hôm nay em trai lớn của chị ta trở về, anh trở vê chứng tỏ là sẽ có ăn, trong nhà quá nghèo, trong bụng lại đang mang thai, chị ta muốn ăn ngon nên không còn cách nào chị ta chỉ có thể đến nhà mẹ để tống tiền.
Nhất là em trai đã trở về, nhất định là có đồ ăn ngon.
Em trai lớn của chị ta là một người hào phóng.
Chị ta vội vã bước vào, vì chị ta sợ sau khi cánh cửa đóng lại, ba mẹ của chị ta không cho chị ta bước vào, vậy thì sẽ rất lúng túng.
Lê Giai rời đi, Trân Hướng Quyên cũng không kiêng dè, cô bé vô cùng hứng thú: "Anh, em thấy cá ở trong chậu nước, anh bắt được ở đâu thế? Rất mập, có năm con, anh nói cho em biết để lần sau em cũng đi bắt."
Trần Kiến Quân trợn tròn mắt nói mò: "Ở trong khe núi, bên trong đó có một vũng nước, chỗ đó không lớn, nhưng có rất nhiều cá, anh cũng hơi giật mình, lát nữa em hãy thu dọn và hầm canh cá cho chị dâu của em bồi bổ, em ấy muốn ăn hai con."
"Được, em biết rồi, anh yên tâm, em sẽ lập tức đi thu dọn."
Chị dâu của cô bé muốn ăn cá, nhưng một mình cô cũng không thể ăn hết, nên đương nhiên là bọn họ cũng có phần, nghĩ đến lại có cá để ăn, cô bé lập tức đặt Tiểu Đoàn Tử vào trong tay của anh trai: "Anh, anh trông con trai của anh đi, em đi giết cá." Cô bé đang muốn đi vào phòng bếp thì Trần Hướng Hồng tiến vào, chị ta nghe được chữ cá, cũng hỏi: "Cá? Cá gì? Muốn ăn cá sao?"
Trân Hướng Quyên thấy Trân Hướng Hồng đẩy cửa ra và bước vào, biểu tình trên mặt của cô bé lập tức trở nên giống như là bị đau răng, cảm nhận của cô bé về người chị cả đã trở nên một lời khó nói hết vì sự việc đó, đặt mình trong hoàn cảnh người khác, cô bé cũng là một cô gái, nếu một người như vậy là mẹ của cô bé...
Suy nghĩ một lát mà đã không lạnh mà run, chỉ là cô bé còn nhỏ, nên không có quyền phát biểu, vốn dĩ cô bé không thể bày tỏ thái độ, nhưng cô bé thật sự cảm thấy anh không biết chị cả đã thay đổi như thế nào, hơn nữa bây giờ chị ta cũng không chú trọng đến công việc, nói khó nghe, đó chính là mũi còn thính hơn mũi chó, chỉ cần anh cả trở về, là chị ta nhất định sẽ nhận được tin tức, để có thể có một bữa ăn ngon nên chị ta sẽ đi ăn chực, theo như sự giải thích của chị ta đó chính là không thể bạc đãi con trai của chị ta.
Hơn nữa chị ta ăn chực thì cũng được đi, dù sao thì chị ta cũng là chị cả ruột, đây cũng là anh cả của cô bé mang về, nhưng dáng vẻ ăn uống của chị cả ...
Cô bé hít sâu một hơi, kêu lên một tiếng: "Chị cả, chị tới rồi à."
Trần Kiến Quân nhìn Trần Hướng Hồng, cũng cảm thấy đau đầu, chẳng lẽ anh còn có thể cứng rắn kéo chị ta ra ngoài và nói không hoan nghênh sao?
Trần Hướng Hồng không nhìn thấy biểu cảm một lời khó nói hết ở trên mặt của hai người bọn họ, chỉ ta lên tiếng chào hỏi, sau đó chạy thẳng tới phòng bếp.
"Quân Tử, đây là cá em bắt? Để chị nhìn xem đây là cái gì, anh rể của em rất ngốc, khi bắt cá anh ấy chỉ có thể bắt được một vài con cá con."
Trần Hướng Quyên nghĩ đến anh cả mang về thịt heo luộc, nên cô bé vội vàng đuổi theo.
Tối hôm qua anh cả về trễ, nên anh vẫn chưa ăn thịt heo luộc, chờ hôm nay có thêm mấy miếng lỗ tai lớn, nhưng nếu như bị chị cả phát hiện, có thể chị ta sẽ không lịch sự mà trực tiếp dùng tay nắm lấy đồ ăn để ăn lót dạ trước, chuyện này bây giờ chị ta hoàn toàn có thể làm điều đó.
Thật là... Giống như biến thành một người khác!
Hứa Hiểu ở trong phòng nghe thấy lời nói của Trần Kiến Quân, vốn dĩ cô vẫn đang cảm thấy ngọt ngào, suy cho cùng Trần Kiến Quân đã nói phải đặc biệt hầm canh cá cho cô, nhưng sau đó cô lại nghe thấy giọng nói của chị cả, Hứa Hiểu lập tức nhíu mày lại, cô cảm thấy bực bội ở trong lồng ngực.
Cô đang ở cữ, quả thật Trân Kiến Quân đã làm đi làm lại rất nhiều thứ tốt, mỗi ngày cô đều có thể ăn ngon, khi có nhiêu những món ngon thì mọi người sẽ ăn cùng nhau, nhưng khi không có thì cô sẽ hưởng phúc lợi một mình, bọn họ cũng không thể giết một con gà mỗi ngày để mọi người cùng nhau ăn, nếu như vậy thì phải giết bao nhiêu con gà mới đủ.
Mọi người đều thông cảm, sẽ không giành đồ ăn của người đang ở cữ, nhưng Trân Hướng Hồng thì dám làm như vậy.