Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 114 - Chương 114: Sinh Đôi (2)

Chương 114: Sinh Đôi (2) Chương 114: Sinh Đôi (2)Chương 114: Sinh Đôi (2)

Lê Giai nhìn dáng vẻ mập mạp trắng trẻo của bọn họ, sau đó cô ấy so sánh với con trai của mình vào lúc đó, chậc... Dường như nó gần giống với con trai của cô ấy khi đó...

Điều này làm cho cô ấy hơi lúng túng.

Lúc này Trân Hướng Quyên ôm Tiểu Đoàn Tử bước vào, cậu bé thấy mẹ, Tiểu Đoàn Tử "A " một tiếng, sau đó cậu bé giãy giụa muốn nhào về phía mẹ.

Nhưng bây giờ tình trạng thân thể của Hứa Hiểu cũng không thể để cho con nghé này va vào.

Trân Hướng Quyên ôm chặt lấy cậu bé: "Tiểu Đoàn Tử ngoan, đừng chạm vào mẹ, bây giờ mẹ vẫn chưa khỏe." Cô bé ôm chặt lấy cậu bé.

Nhưng Tiểu Đoàn Tử cũng không quan tâm, cậu bé gắng sức giãy giụa, một lúc sau cậu bé đã dày vò Trân Hướng Quyên toát mồ hôi.

Đứa cháu trai lớn của bà thật sự rất mạnh.

Hứa Hiểu thấy cậu bé như vậy, cô lên tiếng: "Được rồi, Tiểu Đoàn Tử, con hãy từ từ đến chỗ của mẹ." Cô sờ khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé.

Tiểu Đoàn Tử nghiêng mặt dựa vào Hứa Hiểu, cậu bé dùng bàn tay mũm mĩm võ nhẹ lên cánh tay của cô: "A a, cô xấu! Xấu!" Cậu bé tố cáo với mẹ đã khiến Trần Hướng Quyên cảm thấy buồn cười: "Cháu đúng là không có lương tâm, cô dẫn dắt cháu vất vả như vậy mà cháu còn tố cáo cô."

Bây giờ cậu bé đã có thể chạy tán loạn khắp nơi, chính là lúc tinh thần và thể lực đồi dào, một mình Lưu Điền Phương chăm sóc cậu bé thì sẽ mệt mỏi, mỗi lần cô bé trở về nhà vào ngày nghỉ, cô bé đều chăm sóc cậu bé giúp bà, bây giờ chị dâu đang ở cữ, Lưu Điền Phương phải giúp cô ở cữ, chỉ cần cô bé ở đây, thì cô bé sẽ chăm sóc dẫn dắt Tiểu Đoàn Tử. Tiểu Đoàn Tử nghe hiểu, cậu bé tủi thân nhìn mẹ.

Giọng điệu của Hứa Hiểu mềm nhũn, cô sờ gương mặt của Tiểu Đoàn Tử, dịu dàng: "Tiểu Đoàn Tử, nghe lời, con là anh trai con có biết không? Đây là hai đứa em trai của con, sau này các con có thể chơi với nhau."

"Em trai?" Cậu bé lặp lại hai chữ này, gần đây tần số xuất hiện của hai chữ này rất cao, nên cậu bé đã ghi nhớ.

"Tiểu Quyên, Tiểu Đoàn Tử, hai người ở đâu?" Trân Kiến Quân từ bên ngoài đi vào, một tay anh xách túi vải, trên một bàn tay khác của anh có một sợi dây leo thô to, trên sợi dây leo đó có xâu mấy con cá trắm cỏ béo mập, ở đây chỉ có con nhỏ nhất mà anh đã bắt được ở trong vũng nước, những con cá lớn còn lại đều bị anh lén đưa ra ngoài. Nghe được anh cả gọi mình, Trần Hướng Quyên đáp lại: "Ây, anh cả, em ở chỗ chị dâu."

"Anh hái được quả dại ở trên núi, có muốn không?"

Anh đặt cá vào chậu nước ở phòng bếp, sau đó anh đi ra phòng khách, anh thấy em gái của anh -Trân Hướng Quyên và Tiểu Đoàn Tử của anh đang lục lọi túi vải ở trong phòng khách.

Lúc này, Lê Giai cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Trân Kiến Quân, cô ấy cũng lộ ra một nụ cười: "Chú em Quân Tử, đi lên núi về rồi à."

"Đúng vậy, chị dâu tới đây nói chuyện phiếm, cùng ăn trái cây."

Anh là một người lười biếng, anh không muốn đi ra đồng làm việc trong kỳ nghỉ hiếm hoi, cho nên mỗi lần trở về, anh đều có đủ chuyện phải làm, dù sao thì ở nông thôn cũng có rất nhiều việc, ngoại trừ thu hoạch gấp mùa màng cần thiết, thì anh sẽ không chủ động đi kiếm mấy điểm công kia, cũng không cần thiết.

Lê Giai được gả cho người nhà họ Trần, là anh họ bà con xa của Trần Kiến Quân, cho nên anh gọi cô ấy là chị dâu, nhưng trước kia Hứa Hiểu rất quen thuộc với cô ấy, hơn nữa anh cũng đã gọi thành thói quen, nên vẫn luôn gọi cô ấy là chị Lê. "Tiểu Quyên, em đi rửa đi."

Lê Giai cũng không từ chối, cô ấy vẫn có thể ăn một ít trái cây rừng.

Sau khi rửa xong, Trần Hướng Quyên đặt nó vào trong một cái giỏ tre, đầu tiên là đưa cho Lê Giai, để cho cô ấy lấy trước, sau đó cô ấy lấy một quả và đặt vào bàn tay đứa con trai đang được cô ấy ôm trong ngực.

Tiểu Đoàn Tử nhìn nó bằng ánh mắt tha thiết mong chờ, Trân Kiến Quân không chịu nổi ánh mắt như vậy, anh lập tức chọn một thật lớn và đưa cho cậu bé.

Dĩ nhiên, loại trái cây rừng này cũng không quá lớn.

Nhưng mùi vị vẫn khá ngon.

Vốn dĩ Lê Giai tới tìm Hứa Hiểu để tán gẫu, suy cho cùng ở cữ rất buồn rầu, nhưng bây giờ cô ấy cảm thấy mình nên trở về thì tốt hơn, hiếm khi Trân Kiến Quân ở nhà, cô ấy cũng không cần làm vật chướng mắt người khác, cô ấy tin rằng vào lúc này, có người đàn ông của cô ở đây, thì nhất định cô nhóc Hứa Hiểu kia sẽ chỉ muốn trò chuyện cùng anh.

Khi cô ấy đi ra ngoài, cô ấy thuận tay muốn đóng cửa lại, nhưng chưa kịp đóng lại thì có một người lủi vào ở bên cạnh cô ấy, nói "Cô không cần đóng." Dọa cô ấy giật mình.
Bình Luận (0)
Comment