Chương 121: Triển Vọng Tương Lai (1)
Chương 121: Triển Vọng Tương Lai (1)Chương 121: Triển Vọng Tương Lai (1)
Lưu Điền Phương bắt đầu thu xếp ngay ngắn đồ đạc mà anh mang về, đa số đều là đồ ăn.
"Vợ của con không có ở nhà, nó ở nhà của em trai con để giúp đỡ, nó cũng cõng theo Viên Viên Viên, Đoàn Đoàn và Bàn Bàn thì ngủ ở trong phòng."
"Con đi xem thử." Trân Kiến Quân nhớ đứa nhóc mập mạp nhà anh rồi.
Anh đi vào phòng nhìn thử, Bàn Bàn vẫn còn đang ngủ, Tiểu Đoàn Tử đã tỉnh dậy, có lẽ là vừa tỉnh ngủ, còn mơ màng, thấy Trần Kiến Quân, cậu bé chớp mắt nhìn, cũng không chủ động gọi người.
Trân Kiến Quân nhìn chính mình, cũng không thể đi lên ôm cậu bé, anh không sạch sẽ.
Anh lấy cầm quần áo, nhanh chóng tắm nước lạnh, sau khi tắm rửa sạch sẻ, lúc này anh mới ước lượng Tiểu Đoàn Tử ở trên tay: "Tiểu Đoàn Tử, nhớ ba sao?"
Lúc này Tiểu Đoàn Tử đã hoàn toàn tỉnh táo, trong miệng đang ngậm kẹo sữa, không ngừng cười khanh khách.
Lưu Điền Phương thấy vậy thì nhe răng: 'Ây ây, con cẩn thận một chút, trọng lượng của con trai con cũng không nhẹ, chú ý một chút, ôm chặt vào!"
Lúc này có người ở ngoài cửa hét lên: "Phương à, có ở nhà không? Có người ở đây không?”
Lưu Điền Phương lên tiếng đáp lại: "Ơil Ở đây!"
"Mau đi đi, con gái của cô sắp sinh rồi! Bà đỡ nhìn thấy và nói vị trí bào thai nghiêng lệch
Bây giờ đứa con gái chưa sinh của bà chỉ có Trân Hướng Hồng! Vị trí bào thai nghiêng lệch! Lưu Điền Phương vội vã đi qua.
Trần Kiến Quân cũng biết vị trí bào thai nghiêng lệch là có ý gì, anh liếc nhìn Tiểu Đoàn Tử ở trong ngực mình, đứa trẻ vẫn còn ở đây, không thích hợp dẫn bọn họ đi qua.
Hơn nữa vị trí bào thai nghiêng lệch thì phải đến bệnh viện huyện lị chứ ?
Anh liếc nhìn Bàn Bàn đang ngủ say, một tay ôm một người và đi đến nhà của Trân Kiến Dân.
Anh vẫn nên chuẩn bị trước.
Vị trí bào thai nghiêng lệch, đó không phải là một mạng, mà là một xác hai mạng.
Anh vội vã chạy đến nhà của Trân Kiến Dân, giao con cho Hứa Hiểu chăm sóc, sau đó anh lại vội vã dẫn Trần Kiến Dân vào nhà, sửa sang lại cánh cửa phòng tắm mà trước kia bọn họ đã vứt bỏ không dùng đến nữa, anh trải rơm rạ và chăn nệm ở phía trên, làm thành một cái cáng cứu thương đơn sơ.
Khi anh đến chỗ của thanh niên trí thức xem thử, mẹ chồng của Trân Hướng Hồng cũng ở đó, bà ta đang chửi mát ở ngoài cửa, nhưng cũng không quá lớn tiếng vì sợ quấy rầy người ở bên trong nhà, bà ta không coi trọng con dâu của mình, nhưng cháu trai là của bà ta.
Trân Kiến Quân gọi Lưu Điền Phương đi ra ngoài, muốn hỏi rõ ràng.
Lưu Điền Phương nghe thấy giọng nói của con trai thì đi ra ngoài, nhìn mặt mũi tái nhợt của bà, Trần Kiến Quân hỏi: "Thế nào rồi?"
Lưu Điền Phương cắn môi chảy máu: "Không ổn lắm."
"Vậy chúng ta đến huyện lị đi, nhanh lên, nhân lúc còn sớm, đủ để chèo chống đến huyện lị không?"
Đúng! Còn có thể đến huyện lị! "Đi như thế nào?"
"Chúng ta khiêng chị ấy đi." Trân Kiến Quân ra hiệu cho bà nhìn "Cáng cứu thương” mà anh mang theo.
"Đi?"
"Đi rất nhanh, còn nhanh hơn xe bò."
Lưu Điền Phương chấn phấn: "Được, các con chờ mẹ, mẹ đi vào thu dọn trước."
Đến khi bà thu thập xong thì bà mới bảo anh em bọn họ đi vào, sau đó đi ra một lần nữa, thì mọi người đã không còn nhìn thấy người nhà chồng của Trân Hướng Hồng, ngoại trừ Từ Phúc và hai cô con gái của anh ta ra, thì không còn lại ai khác.
Đến huyện lị? Ai có thể gánh vác chỉ phí khi đi đến đó, nhà họ Từ bọn họ không có khả năng!
Thấy như vậy, Lưu Điền Phương tức giận gần chết, chỉ là bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, nên bà kìm nén không lên tiếng, bảo người khác đi gọi Trân Bình tới, đến lúc đó bốn người có thể thay nhau cầm cán, sau đó mấy người bọn họ lập tức xuất phát.
Vốn dĩ thời gian sinh con vẫn còn dài đằng đãng, có lẽ sẽ đủ chống đỡ đến bệnh viện huyện lị.
Vì đề phòng lỡ như, nên bà đỡ cũng bị Lưu Điền Phương kéo theo, nếu đi tới nửa đường mà chị ta lại sắp sinh, có một bà đỡ kinh nghiệm phong phú ở đây thì bà cũng an tâm hơn.
Trân Hướng Hoa vội vã chạy đến bệnh viện huyện lị, không ngờ, chị cả của chị ta lại sinh khó, sinh khó sẽ có hậu quả gì không?
Không có người phụ nữ có thai nào không phập phồng lo sợ, nhưng không ngờ chuyện này lại xảy ra ở trên người chị cả của chị ta, chị cả của chị ta cũng đã sinh con lần thứ ba rồi!
Trân Hướng Hồng rất hoảng, nếu không nghiêm trọng thì tại sao lại bảo chị ta đến bệnh viện ở đây? Chỉ là khi nhìn thấy bác sĩ mặc áo khoác dài màu trắng kia thì chị ta lại yên tâm hơn, có bọn họ ở đây, chị ta sẽ không sao, đúng không?
Nghĩ đến người nhà đưa chị ta đến đây, chị ta lại có dũng khí, chị ta nhất định sẽ không có chuyện gì, chị ta còn chưa nhìn thấy con trai của chị ta ra đời, thì tại sao chị ta có thể chết như vậy.
"A —_—_ "