Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 122 - Chương 122: Triển Vọng Tương Lai (2)

Chương 122: Triển Vọng Tương Lai (2) Chương 122: Triển Vọng Tương Lai (2)Chương 122: Triển Vọng Tương Lai (2)

Nghe thấy bên trong truyền tới tiếng động, người ở bên ngoài rất sốt ruột, trái tim của Trân Kiến Quân cũng nhói lên, anh thấy được sắc mặt của Lưu Điền Phương, thấy được những giọt mồ hôi đang rơi xuống ở trên mặt bà...

Lúc Hứa Hiểu sinh, bà cũng không có biểu hiện như vậy, nhưng sau khi suy nghĩ lại, thì anh cũng đã hiểu, khi đó là đẻ thường, lần này là sinh khó, hơn nữa Hứa Hiểu là con dâu, Trân Hướng Hồng lại là con gái do bà mang thai 10 tháng sinh ra, nên nhất định là không giống.

Nhìn những giọt mồ hôi không ngừng rơi trên mặt của bà, Trần Kiến Quân không thể không đi mua một chén nước đường cho bà uống để bổ sung năng lượng, nếu không anh sợ bà sẽ ngất đi.

Khi đứng ở ngoài cửa lần thứ hai, Trân Kiến Quân không kiềm được mà cầu nguyện, hãy để cho chị cả sinh được một đứa con trai, cho dù có sinh khó thì cũng có thể thuận lợi sinh ra?

Nếu như không thể, đều là con gái, ở thời đại phổ biến trọng nam khinh nữ, không có con trai sẽ bị chỉ chõ, làm cái gì cũng sẽ bị xếp hàng ở phía sau, nếu sinh con trai thì sẽ nhẹ nhõm hơn, sau này Xuân Yên và Hạ Yên cũng có thêm một người em trai làm chỗ dựa, trong nhà có một người em trai ruột cũng sẽ khác với lúc không có em trai, nếu chị cả của anh sinh được con trai, bất luận là đối với bản thân chị ta, hay là đối với hai cô con gái của chị ta, thì bây giờ đều là có lợi nhiều hơn có hại, ít nhất sẽ không để cho hai người bọn họ ở tâng lớp thấp nhất bị các người bạn bắt nạt vì không có em trai, sẽ không bị cười nhạo một cách trắng trợn.

Nhìn một lần, chạy đi mấy lần, nhưng vẫn không có cách nào kết thúc.

Hơn nữa, Trần Hướng Hồng đã sinh ba đứa con gái, nếu như đó không phải là con trai...

Anh đau đầu xoa trán, bây giờ Trân Hướng Hồng đã đi vào chỗ bế tắc, anh sợ chị ta sẽ không thể quay đầu lại, đến lúc đó mọi người đều sẽ không vui.

Giống như nghe được lời cầu nguyện của anh, khi bác sĩ ra ngoài nói mẹ con bình an, anh mới thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, biểu hiện của Từ Phúc khoa trương nhất, anh ta trực tiếp mềm nhữn chân và nặng nề ngã nhào ở trên mặt đất, nhưng nụ cười trên mặt của anh ta vẫn khá ngu ngốc, anh ta lẩm bẩm: "Tôi có con trai rồi, tôi có con trai rồi, tôi cuối cùng cũng có con trai rồi!"

Cuối cùng anh ta bật khóc, anh ta cũng không quan tâm đây là nơi đông người ở bệnh viện.

Đây là lần đầu tiên Trần Kiến Quân đối mặt với áp lực của anh rể Từ Phúc khi không có con trai.

Anh kéo anh ta lên, hỏi bác sĩ: 'Lúc nào thì chúng tôi có thể đi vào?"

Bác sĩ đã khám rất nhiều lần, nhưng không lộ ra bất kỳ hiếm lạ gì: "Mọi người hãy chờ một lát nữa, lúc nào ổn thì sẽ gọi mọi người, ngoài ra tôi cũng có một chuyện muốn nói với mọi người, sản phụ bởi vì sinh khó, cộng với tổn thương cơ thể trước đó, sau này có lẽ cô ấy sẽ không thể mang thai, mọi người phải chuẩn bị tâm lý."

Trân Kiến Quân dứt khoát gật đầu, sau đó anh liếc nhìn Từ Phúc có vẻ như không hiểu ý của bác sĩ, nên anh đi ra ngoài gánh vác đại cuộc: "Chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý, có ảnh hưởng đến thân thể của chị ấy không?"

"Nếu điều dưỡng tốt thì thân thể sẽ không có gì đáng ngại."

"Được, cảm ơn bác sĩ, bác sĩ có thể giữ bí mật về chuyện liên quan tới việc sau này chị ấy không thể sinh con được không, đến khi chị ấy xuất viện thì hãy nói cho chị ấy biết."

"Có thể."

Lưu Điền Phương nhìn bác sĩ rời đi, bà nói với con trai: "Nhất định phải nói cho nó biết sao? Không nói cho nó biết thì không được sao? Dù sao thì bây giờ nó cũng đã có con trai có con gái rồi, sau này không sinh nữa cũng không sao." Bà liếc nhìn Từ Phúc: "Con rể, con nói xem có đúng không?"

Từ Phúc không ngừng gật đầu: 'Không sao, không sao, bây giờ mẹ con bình an là tốt rồi, có con trai rồi, sau này không sinh nữa!" Sau này không thể sinh con cũng không sao, anh ta đã có hậu duệ rồi, còn có mấy đứa con gái, đủ rồi.

Anh ta là thật lòng cảm thấy như vậy, khi chú ý tới điểm này, biểu cảm trên mặt của Lưu Điền Phương và Trần Kiến Quân, Trần Kiến Dân bọn họ đều trở nên rạng rỡ.

Đây là một trong số ít những phẩm chất đáng khen của anh ta.

Đến khi Trần Hướng Hồng tỉnh lại, chị ta nhìn cái bụng phẳng lì của mình, cho dù thân thể yếu ớt không nói được cái gì, nhưng từ biểu cảm của chị ta, Lưu Điền Phương vẫn biết chị ta muốn hỏi gì: "Con gái à, con sinh được một đứa con trai, bác sĩ đã khám rồi, khỏe mạnh, không có chuyện gì, con yên tâm."

Nghe thấy lời này, ánh mắt của Trần Hướng Hồng lập tức cứng lại, chị ta nhìn Lưu Điền Phương, Lưu Điền Phương nhìn thấy ánh mắt của chị ta, đó được gọi là ánh mắt sợ hãi, trong lòng bà chua xót đến mức suýt nữa đã rơi lệ: "Thật, con đã sinh được một đứa con trai, mẹ gạt con làm gì?"
Bình Luận (0)
Comment