Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 123 - Chương 123: Triển Vọng Tương Lai (3)

Chương 123: Triển Vọng Tương Lai (3) Chương 123: Triển Vọng Tương Lai (3)Chương 123: Triển Vọng Tương Lai (3)

Bà ôm lấy đứa trẻ ở bên cạnh cho chị ta xem: "Con nhìn xem, đây chính là con trai của con."

Nhìn đứa trẻ sơ sinh nho nhỏ đó, đôi mắt của Trần Hướng Hồng lập tức ứa nước mắt, dù có làm thế nào thì cũng không thể ngừng lại được, mặc dù bởi vì thân thể, nên chị ta không có sức lực để than vãn khóc lớn, nhưng nước mắt của chị ta lại chảy vừa nhanh vừa vội, khiến Lưu Điền Phương cũng sốt ruột, nhỏ giọng mắng chị ta: "Làm gì thế? Con mới vừa sinh con, không cần cơ thể của mình nữa à, đừng khóc, sau này con còn muốn đôi mắt của mình nữa không? Con còn có con trai con gái cần phải chăm sóc!"

Khi nghe thấy bà nói như vậy, chị ta mới lộ ra một nụ cười yếu ớt, từ từ ngừng khóc, chị ta nhìn đứa trẻ sơ sinh không chớp mắt, sau đó chị ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chỉ là lần này, chị ta ngủ vô cùng an tâm, khi ngủ say, khóe miệng của chị ta cũng có nụ cười nhàn nhạt.

Chị ta cũng rất sợ, rất sợ chị ta đã làm ra rất nhiều cố gắng, trả giá nhiều như vậy, nhưng cuối cùng vẫn sinh con gái, chị ta không biết đến lúc đó mình có còn dũng khí để đối mặt với ánh mắt của người khác hay không, bây giờ thật sự là quá tốt rồi, cuối cùng chị ta cũng sinh được con trai, chị ta cũng không phải là người không có con trai, cũng không cần đối mặt với sự chỉ chõ của người khác.

Bên nhà họ Từ, cho dù bọn họ biết Trần Hướng Hồng sinh được một đứa con trai, nhưng bọn họ cũng không có ai chủ động đến thăm trước, bọn họ sợ bị bắt đóng tiền thuốc thang cho Trần Hướng Hồng.

Bởi vì lo lắng vê điều này, nên không ai trong số bọn họ đến thăm chị ta, vốn dĩ cháu trai cũng không còn hiếm lạ nữa.

Ở huyện lị, Lưu Điền Phương một chữ cũng không nói, nhưng sau khi trở về, bà nói bóng nói gió ở cổng nhà bọn họ, mắng đến nổi cả nhà bọn họ không có ai dám ló đầu ra, sau đó bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Dĩ nhiên tiền thuốc thang là do Trần Kiến Quân trả, nhóm người bọn họ đều mang theo tiền ở trên người, nhưng, anh đã nhận giấy vay nợ của Từ Phúc, thì tại sao anh ta lại không nhận?

Cho dù anh ta không muốn nhận số tiền này, thì sau này cũng có thể cho Trần Hướng Hồng, dù sao cũng phải để cho Từ Phúc biết được đây là chuyện anh ta nên chịu trách nhiệm.

Có con trai rồi, nên tinh thần và trạng thái của Từ Phúc và Trần Hướng Hồng đều thay đổi, có con trai và không có con trai là sự khác biệt lớn như vậy, điều này đã khiến một người đàn ông như Trần Kiến Quân nhìn thấy cũng phải thổn thức.

Đến khi kế hoạch hoá gia đình, rất nhiều người bởi vì hưởng ứng chính sách của nhà nước, nên chỉ có một đứa con, đến lúc đó sinh con trai hay con gái đều là do ý trời, rất nhiều gia đình cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối, nên sau đó con gái cũng đã được coi trọng, sau này trai gái đều bình đẳng, nhưng vào lúc này, tâm quan trọng của người đàn ông vẫn cao hơn phụ nữ.

Bởi vì người đàn ông là trụ cột của gia đình, mà con gái là "Tát nước ra ngoài".

Thời gian xuân đi thu tới, lại là một năm đã trôi qua, lúc này, dựa theo khuynh hướng kiếp trước của Trần Kiến Quân, còn ba năm nữa là thời kỳ này sẽ phải kết thúc, nhưng đây là một thế giới song song khác, anh không biết có phải là khi đó hay không.

Nghĩ đến thời gian bắt đầu khác nhau, nên có lẽ thời gian kết thúc cũng sẽ khác nhau, nó sẽ đến trước thời hạn? Hay là sẽ đến trễ?

Tốt nhất là đến trước thời hạn, nếu đến trước thời hạn, thì anh có thể tham gia thi sớm hơn, sau đó anh có thể đến vùng khác để đi học.

Tại sao phải tham gia thi tuyển sinh đại học?

Bởi vì chỉ có tham gia thi tuyển sinh đại học, thì anh mới có thể tìm được một công việc vừa thanh nhàn vừa thể diện.

Cuộc sống của một người lái xe cũng không tệ, nhưng điều này là bình thường đối với những người lao động vất vả, nhưng nếu so với người câm bút nhàn nhã ngồi ở phòng làm việc thì vẫn rất cực khổ, mà chỉ có lên đại học, thì mới có lối thoát tốt hơn.

Hơn nữa anh cũng không muốn sau này vẫn sống ở trong thôn làng nhỏ bé này.

Anh càng muốn đi vào trong thành phố lớn.

Giống như đặc khu mà anh sống từ nhỏ đến lớn ở kiếp trước, giống như quê hương của Hứa Hiểu ... Thủ Đô.

Cũng là một sự lựa chọn rất tốt.

Bây giờ anh vẫn chưa chắc chắn sau này anh sẽ làm gì, chỉ là anh đã có một khái niệm mơ hồ, nhưng nhất định anh phải tham gia thi tuyển sinh đại học.

Nhưng nếu muốn tham gia thi tuyển sinh đại học, thì anh phải học tập, anh không thích học tập, nhưng anh cũng cần phải cầm sách lên.

Sau đó Hứa Hiểu phát hiện, Trần Kiến Quân càng ngày càng cần mẫn, trước kia anh cũng thường xuyên cầm sách để đọc, anh đọc sách đọc báo rất thường xuyên, nhưng bây giờ càng thường xuyên hơn, anh còn cầm một số đề bài cũ của trước kia để giải đề, anh không chỉ làm bài một mình, mà anh còn kéo cô làm, mỹ kỳ danh viết* cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ, duy trì nhịp bước nhất trí của vợ chồng.

*có nghĩa là chúng ta gọi một sự vật hoặc một đồ vật là một cái tên hay, tôn vinh; có thể được dùng để ca ngợi và thường dùng trong sự phủ định
Bình Luận (0)
Comment