Chương 125: Ở Lại (2)
Chương 125: Ở Lại (2)Chương 125: Ở Lại (2)
Trân Kiến Dân đồng ý, nhưng anh ta hy vọng cho dù sau này các con anh ta không được sống trong một ngôi nhà tốt như vậy thì cũng sẽ có một chiếc giường mới thuộc về bọn họ, dù sao trước mắt cũng vẫn còn kịp, anh ta đi hai vòng ở trong núi khi có thời gian rảnh rỗi thì cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì, làm một người ba, cho dù số tuổi của anh ta không quá lớn, nhưng anh ta cũng hy vọng có thể mang đến cho con mình những điều tốt đẹp hơn.
Anh ta lại nhắc đến chuyện nhờ Trần Kiến Quân tìm công việc giúp anh ta, khi đó anh ta đã tiếp quản công việc giúp người ta trong mấy tháng, nhưng người ta hết bệnh thì có thể trở về làm việc, nên đương nhiên anh ta cũng chỉ có thể thất nghiệp, sau đó lại bởi vì không còn công việc thích hợp khác, không còn cách ở lại huyện lị, nên anh ta chỉ có thể trở về quê hương, nhưng thu nhập trong mấy tháng đó cũng đủ cho bọn họ tiêu mấy năm, nên dĩ nhiên anh ta hy vọng còn có cơ hội khác, tốt nhất chính là tìm được một công việc lâu dài, không, có công việc tạm thời thì anh ta cũng hài lòng.
Trân Kiến Quân hiểu ý của anh ta, lân nào anh cũng đồng ý, chỉ là anh thường xuyên chạy ở bên ngoài, nên thời gian anh ở huyện lị cũng không nhiều, càng nhiều hơn là trên đường đến các nơi khác, mạng lưới giao tiếp của anh cũng có hạn, anh chỉ thân quen những người ở đơn vị của bọn họ, nên trong lúc nhất thời anh cũng không thể tìm được.
Trần Kiến Dân cũng biết điều này, nhưng khi không nhắc đến thì anh ta lại cảm thấy trống trải.
Trần Kiến Quân không ngờ tới, canh không tìm được ở huyện lị, nhưng anh lại tìm được ở trong thành phố.
Đơn vị bên cạnh bọn họ cân một nhóm người lao động, cũng chính là người đàn ông chuyên chở đồ, làm việc nặng, số lượng rất nhiều, sau khi anh nghe được thì tình cờ bọn họ cũng sắp đi về, anh hỏi rõ điều kiện, thời gian và số người, sau đó anh báo cho vài người đi lên thành phố.
Đối phương cũng nể mặt anh, để lại cho anh ba chỗ, ai lại không muốn cho ân tình đối với những người tài xế, vì sớm muộn gì cũng sẽ có lúc xin nhờ bọn họ.
Loại công việc này được tính tiền theo ngày, một ngày tám hào, bao cơm, chỗ ở cũng có một chiếc giường chung rất lớn, nhưng không có các đãi ngộ khác, có lẽ có thể làm trong một tháng, ví dụ như có thể làm ba mươi ngày, thì chính là hai mươi bốn tệ.
Bây giờ cũng không phải là ngày mùa, Trần Kiến Quân chắc chắn là bọn họ sẽ muốn đi.
Khi anh trở về nói cho mọi người biết thì Trần Kiến Dân lập tức gật đầu, đây là đến thành phố đói
Bao ăn bao ởI
Một chút vất vả đó thì có tính là cái gì, cho dù là đi mở mang kiến thức thì cũng cảm thấy xứng đáng!
Còn có chỗ cho hai người khác, một chỗ cho Trần Bình, một chỗ còn lại cho con trai út Trần Ái Đảng của nhà bác hai Trần, như vậy đã đủ ba người.
Bọn họ lập tức thu dọn đồ đạc lên đường, phải nhanh chóng lên xe, một ngày chỉ có một chuyến, cũng không thể trì hoãn.
Trần Kiến Quân không thể không dẫn bọn họ đi, bọn họ đều là những người ít ra ngoài, đến huyện lị thì vẫn ổn, nhưng đến thành phố thì bọn họ hơi thiếu tự tin, nếu anh đã nghỉ thì anh phải giúp đỡ bọn họ, anh nhất định phải dẫn bọn họ đi.
Trân Kiến Quân dở khóc dở cười, nhưng anh vẫn dẫn bọn họ đi, sau khi lấy được thư giới thiệu, mang đủ đồ vật, thì năm người lập tức xuất phát.
Đúng vậy, năm người, Trân Kiến Cường cũng đi, cậu chưa từng đến thành phốt Cậu vô cùng hưng phấn.
Trân Hướng Quyên trở về sau khi sự việc xảy ra thì vô cùng hối hận, sao lần này chị ta lại không trở về, nếu chị ta trở về, thì chị ta cũng có thể nhân cơ hội này để đến thành phối
Nhất là khi nhìn thấy gương mặt đắc ý của Trần Kiến Cường thì chị ta lại càng khó chịu.
Thành phố cũng không khác huyện lị bao nhiêu, nhiều lắm là sâm uất hơn một xíu, với thời đại này, kiến trúc cũng gần giống nhau, nên cũng không có khác biệt quá lớn.
Nhưng đối với người nhà quê chưa từng đến thành phố thì vẫn nhìn ngắm say sưa.
Bởi vì còn thời gian, nên Trần Kiến Quân cố ý dẫn bọn họ đi một vòng để quen đường, sau đó sẽ đi đến nơi bọn họ phải báo cáo đăng ký.
Đêm hôm đó Trần Kiến Quân và Trân Kiến Cường thu xếp ở nhà khách, hai anh em ngủ chung. Ngày hôm sau, nhân lúc vẫn chưa tới thời gian lái xe ở trong thành phố nên anh dẫn Trần Kiến Cường đi mua số thứ, sau khi Trần Kiến Cường nhìn thấy hợp tác xã mua bán ở đây to lớn và đây đủ hơn ở huyện lị, thì lúc này cậu mới hài lòng trở vê.
Hứa Hiểu hơi lo lắng: "Anh có mắc nợ gì không?"
"Không sao, ân huệ nhỏ thôi, anh cũng quen người phụ trách chuyện này, tất cả những người có liên quan đến nhà của anh ta đều có ở trong trung đội, cần nhiều người, nên anh ta mới cho anh ba chỗ." Anh đồng ý mua một chiếc đồng hồ đeo tay về giúp anh ta, nhưng trong tay anh không có phiếu.
Chuyện này rất đơn giản đối với anh.