Chương 126: Ở Lại (3)
Chương 126: Ở Lại (3)Chương 126: Ở Lại (3)
Hứa Hiểu sợ Trần Kiến Quân phải trả nợ ân huệ không tốt gì đó, Trân Kiến Quân hiểu, nhưng thật ra đó cũng không phải là chuyện khó giải quyết.
Một chiếc đồng hồ đeo tay, dù anh không có phiếu, nhưng anh có thể mua ở cửa hàng bách hóa, huống chỉ là trên người anh thực sự có phiếu.
Hơn nữa anh giúp đỡ anh em của mình vào lúc này là một chuyện rất bình thường, bởi vì nhiều người thì sẽ có nhiều sức mạnh, nhiều thêm một người, nếu người khác muốn ức hiếp bọn họ thì phải suy nghĩ xem xét lại.
Giống như thôn Trần Ốc của bọn họ, là thôn bên cạnh nổi tiếng về chuyện người dân không dễ đối phó, bởi vì bọn họ đoàn kết, trong thôn làng không phải lúc nào cũng hữu nghị hòa thuận, mọi người đều sẽ có tranh chấp, nhưng tranh cái gì? Tranh giành nước, tranh giành thế lực, tranh giành thể diện, đủ mọi cách nói.
Anh cũng không hề bài xích đối với chuyện giúp đỡ những người này, anh có ấn tượng tốt với những người thân này, cho dù chị cả hơi ý kiến, nhưng thực tế mà nói cũng không phải là vấn đề quá nghiêm trọng, hơn nữa sau khi sinh được con trai, chị ta cũng đã yên tĩnh, có thể giúp được thì anh sẽ giúp, quan hệ ruột thịt vẫn rất khăng khít.
Anh quanh năm không ở nhà, người đàn ông trung niên duy nhất ở trong nhà là Trần Lão Tam, nhưng ông cũng đã lớn tuổi, nên Trần Kiến Dân sẽ thường xuyên tới phụ giúp những công việc nặng, còn bác cả Trần bác hai Trần, có yêu cầu gì thì cứ nói một tiếng, có thể làm được thì anh ta sẽ làm giúp, thường ngày bọn họ đều quan tâm chăm sóc lẫn nhau, rất đoàn kết.
Không chỉ có Hứa Hiểu lo lắng, mà Lưu Điền Phương và Trần Lão Tam đều đang lẩm bẩm, dường như ai cũng mong muốn một công việc một cuộc sống như thế này, người đàn ông nhà nông nào mà không có sức lực?
Nhưng anh lại có thể lấy được ba vị trí làm việc này! Sau khi bọn họ vừa xuất phát không bao lâu thì Trân Lão Tam đã giúp bọn họ đối phó với các anh em chú bác lần lượt đến tìm anh để hỏi tình hình, những người đàn ông của nhà họ Trần bọn họ, ai ai cũng có thể làm được!
Trân Lão Tam biết, nhưng ông biết cũng vô ích, cũng không phải là ông phụ trách chuyện mướn thợ làm việc, nên ông chỉ có thể gật đầu ừ ừ à à.
Lúc Trần Kiến Quân trở về, những người khác lại đến thăm nhà bọn họ, với tư thế này, nếu như không phải là Trần Kiến Quân vẫn tự mình biết mình, thì có lẽ anh và cô đều suýt nữa nghĩ rằng anh là người mướn thợ làm việc, là kiểu người có thể tùy ý lựa chọn trong rất nhiêu công việc dưới quyền của mình.
Không chỉ có những người thân của anh động tâm, mà các thanh niên trí thức cũng rất động tâm.
Trương Hồng là một, mà những người khác có nguyện vọng muốn trở về thành phố cũng không ít hơn cô ta.
Lê Giai cũng được coi là một người tương đối không có ham muốn, nhưng cô ấy cũng chạy đến chỗ của Hứa Hiểu vài lần, hơi ngượng ngùng chỉ vào người đàn ông của cô ấy.
Suy cho cùng thì người đàn ông của cô ấy cũng có quan hệ thân thích với Trân Kiến Quân, cô ấy cũng có quan hệ tốt với Hứa Hiểu, nếu như lần sau còn có cơ hội này, thì người đàn ông của cô ấy cũng có cơ hội, đúng không?
Có thể làm việc một tháng cũng rất tốt, nếu như có thể ở lại lâu dài thì đó là điêu may mắn, một công việc giống như Trần Kiến Quân, là có thể truyên thừa, ba truyền cho con con truyền cho cháu, bọn họ không nghĩ tới sau này sẽ có thay đổi lớn như vậy, nhưng bây giờ, một chức vị chính là một công ăn việc làm ổn định.
Cho dù bạn không có cái gì, nhưng chỉ cần bạn có một công ăn việc làm ổn định, thì bạn không cần lo lắng cho tương lai.
Hơn nữa bây giờ là tìm được công việc ở trong thành phố, Trần Kiến Quân thật sự rất có bản lĩnh, anh còn có mạng lưới giao tiếp ở thành phố, bởi vì người tới quá nhiều, vai vế này còn cao hơn vai vế kia, vốn dĩ Trần Kiến Quân có thể được nghỉ ngơi một ngày ở nhà, nhưng lại lại dứt khoát chuồn đi.
Không chịu nổi không chịu nổi.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, anh còn có ngày bị buộc trở về đơn vị để công tác, nghe được anh kể lại, Lưu Bình ha ha cười to mà không hề cảm thấy thông cảm.
"Cậu hãy nghĩ xem bọn họ có thể tự tìm được cơ hội hay không, cậu cũng đừng cho là ai ai cũng đều là cậu." Lưu Bình biết anh giúp bọn họ kiếm tiềm một tháng chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là hy vọng bọn họ có thể phát huy sở trường của mình, tìm được một công việc thích hợp, đó mới là mục thực sự của anh, chỉ là công việc như vậy thì đâu có dễ tìm.
Bọn họ vừa không có kỹ thuật, vừa là hộ khẩu ở nông thôn, có lẽ ưu thế duy nhất của bọn họ chính là học sinh trung học, nhưng có rất nhiều học sinh trung học có hộ khẩu ở nông thôn không tìm được công việc thích hợp mà vẫn có thể nhàn rỗi ở nhà.