Chương 127: Ở Lại (4)
Chương 127: Ở Lại (4)Chương 127: Ở Lại (4)
Trần Kiến Quân nhún vai: "Ai biết được, lúc đó tôi cũng không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp bảo tôi tới làm."
"Cậu cho là ai cũng có con mắt tinh tường nhận thức anh hùng giống như tôi sao?" Lưu Bình hơi đắc ý.
Hơn nửa tháng sau, Trân Kiến Quân lại đến thành phố một lần nữa để thăm bọn họ.
Không phải tất cả bọn họ đều làm việc ở cùng một nơi.
Trần Bình, Trần Kiến Dân ở cùng một nơi, Trần Ái Đảng ở một nơi khác, tinh thần trạng thái cũng vẫn khá ổn, không có tình huống bị người ác ý chà đạp.
Đến khi làm được 38 ngày, trở về là ba người, nhưng còn có thêm một người lại trở về.
Trong ba người bọn họ, Trần Bình và Trân Kiến Dân cũng đã kết hôn sinh con, chỉ có Trần Ái Đảng là vẫn chưa, bàn về tuổi tác, anh ấy nhỏ hơn Trần Kiến Quân không tới một tuổi, Trân Kiến Bình cũng đã là ba của ba đứa trẻ, cho nên anh ấy ở nông thôn, là một thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình, tại sao anh ấy lại không kết hôn?
Bởi vì ánh mắt của anh ấy rất cao.
Anh ấy luôn nói là không hợp ý, ba mẹ anh ấy cũng không cố chấp ép anh ấy kết hôn, nghe theo tâm ý của anh ấy, bây giờ anh ấy đến thành phố một chuyến, bởi vì tiền công được phát theo ngày, trong tay có tiên, nên anh ấy sẽ đến những tiệm cơm nhà nước để ăn một bữa ăn ngon để thiết đãi bản thân, thường xuyên qua lại, nên anh ấy vừa ý với một công nhân thời vụ ở trong đó.
Mặc dù công nhân thời vụ kia cũng chỉ là tạm thời, nhưng cô ấy có bác Hai làm đầu bếp ở phía sau, vì vậy sau khi chào hỏi, anh ấy cũng trở thành một công nhân thời vụ, phụ giúp công việc lặt vặt ở phía sau bếp.
Nếu như không phải là bản thân anh ấy thường xuyên xuống bếp nấu nướng, không phải là bởi vì anh ấy có thiện cảm mông lung với người kia, thì anh ấy sẽ không thể hoàn thành công việc này.
Tại sao anh ấy lại giỏi về nấu nướng?
Kỹ năng nấu nướng của bác hai Trần chỉ giới hạn ở việc có thể nấu được những món quen thuộc, trình độ của mẹ anh ấy là hầm lộn xôn, cái gì cũng có thể hầm cùng nhau, nhưng mùi vị lại rất thống nhất, anh của anh ấy làm lính ở bên ngoài, chị dâu cũng ở bên ngoài, anh ấy lại chưa kết hôn, không muốn tiếp tục ngược đãi bản thân, nên anh ấy chỉ có thể tự lực cánh sinh, lúc này mới trở thành người có tài nấu nướng, còn cô ấy có thể nhìn vừa ý anh ấy, thì Trần Bình bọn họ vẫn cho rằng là do gương mặt trắng nõn của anh ấy phát huy hiệu dụng.
Sau khi biết rõ ngọn nguồn, biểu cảm của Trần Kiến Quân là như thế này —— (o)...
Biểu cảm của những người khác cũng không tốt hơn anh bao nhiêu.
Tiếng cười của bác hai Trân có thể chấn động đến mức lật nóc nhà: "Đây chính là duyên phận của tên nhóc này, trước kia ánh mắt của nó rất cao, hóa ra duyên phận ở đây! Hahaha, tuyệt vời, hai tay bắt được cả công việc lẫn người vợi"
Có thể làm việc ở tiệm cơm nhà nước thì cũng là một công việc béo bở, cho dù là công việc tạm thời, thì việc ăn uống ở bên trong cũng tốt hơn ở bên ngoài rất nhiều, hơn nữa nếu như anh ấy và đối tượng của anh ấy thật sự thành đôi, thì sau này có lẽ đối tượng của anh ấy sẽ có thể dễ dàng có được một công việc chính thức, đến lúc đó, không phải là nhóc con nhà ông ấy không thể kiếm được một công việc chính thức để làm.
Con trai của ông ấy đã nói rồi, bác hai của cô ấy là người nổi tiếng, bởi vì có vài Sở trường chuyên môn, nên ông ấy có địa vị khá cao ở tiệm cơm nhà nước, nếu không thì ông ấy cũng sẽ không thể nói muốn mướn một công nhân thời vụ là có thể mướn công nhân thời vụ.
Bác cả Trần nhìn Trần Bình, chao ôi, con trai ông ấy đã lớn tuổi, không có cơ hội này, có lẽ sau này cháu trai của ông ấy vẫn có thể thử xem, những người đàn ông trong nhà họ Trần của bọn họ cũng rất đẹp trai.
Sau khi Liễu Lan biết được chuyện này, cô ấy nhớ lại gương mặt của Trần Ái Đảng và nhìn người đàn ông của mình, sau đó cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông của cô ấy không có cơ hội này, anh ta quá đen, đen giống như than, nhất định là người ta sẽ không vừa ý!
Tùy có ngoài ý muốn nhưng Trần Kiến Quân vẫn rất vui mừng vì cho bản thân. Một cây làm chẳng nên non, mỗi người đều có ý tưởng riêng, dù có cùng ý tưởng thì thế giới rộng lớn như vậy cũng đủ không gian cho từng người phát triển, anh hy vọng người nhà sẽ ngày càng tốt.
Trước đây tuy anh từng là phú tam đại ăn không chờ chết, nhưng đạo lý này anh đã quen thuộc từ nhỏ. Một người giàu có thì sẽ giúp đỡ anh chị em trong nhà, mọi người đều giúp đỡ nhau, gặp khó khăn thì cùng đối mặt nhưng thực sự cũng không thể lâu dài. Chính anh còn không tự giúp được mình thì còn mong chờ hỗ trợ được ai?
Trần Kiến Dân và Liễu Lan làm tổ trong nhà, Hai người kiểm kê thu nhập của gia đình mình, phân loại tiên ra những loại khác nhau, một tệ hai tệ chia là nhiều, loại tiên to hơn cũng có, loại tiền lớn nhất là Mười tệ, chỗ tiền này anh ta có được từ làm công nhân thời vụ bên ngoài.