Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 128 - Chương 128: Cảm Động (1)

Chương 128: Cảm Động (1) Chương 128: Cảm Động (1)Chương 128: Cảm Động (1)

Sau khi kiểm tra lại thì gia đình của họ tiết kiệm được 80 tệ, nếu muốn xây thêm một ngôi nhà bằng gạch đất thì số tiền này là đủ. Nhưng Trần Kiến Dân không muốn xây thêm một ngôi nhà gạch đất nữa, anh ta muốn xây một ngôi nhà gạch xanh khang trang như anh cả, chút tiên này cũng không đủ, anh ta đếm đi đếm lại rồi thở dài: "Anh vẫn chưa tìm được việc làm, có phải anh rất vô dụng không? Anh nghĩ kỹ rồi, thành phố lớn có nhiều cơ hội tìm việc như vậy, anh chịu khó đi tìm thêm có lẽ sẽ tìm được việc làm.”

Liễu Lan trừng mắt nhìn anh ta: "Nếu như anh tìm việc bằng cách này, em thực sự cung không có hy vọng anh có thể tìm được việc. Hơn nữa, anh xem thời gian đã lâu như vậy, anh cả đã vài lần giới thiệu việc cho anh, nếu tìm dễ thế chắc hẳn anh ấy đã sắp xếp cho anh rồi. Anh ấy đã đi nhiều nơi, có quan hệ rộng rãi, còn không bằng anh lang thang khắp nơi tìm việc à."

Gia đình bọn họ khẳng định không tốt bằng nhà anh cả, nhưng Liễu Lan cũng không phải loại người tham lam, khác hẳn so với gia đình cha mẹ đẻ. Tính ra cuộc sống của họ cũng không tồi, cha mẹ chồng thấu tình đạt lý, sẽ không can thiệp quá mức vào chuyện của họ. Vợ chồng hai người thì hòa thuận, cần cù làm việc, lại có con gái tài giỏi mới đó đã kiếm được một số tiên rất lớn như vậy, đây là số tiền rất lớn đủ mua được một căn nhà với cô ta như vậy đã rất mãn nguyện rồi.

Cô ấy an ủi Trân Kiến Dân: "Một miếng ăn cũng không thể thành người mập, rồi sau này sẽ còn có cơ hội. Tiên dành dụm được sẽ ngày càng nhiều."

"Em cũng muốn em được sống trong một ngôi nhà đẹp như vậy, ăn ngũ cốc, ăn thịt ngon."

"Thực sự là anh đã làm rất tốt rồi, em cảm thấy rất hạnh phúc."

Nghe cô ấy nói vậy, Trần Kiến Dân khó kìm được mà cảm thấy ngượng ngùng quay đầu đi, khô khốc nói: "Cái đó, anh ra ngoài làm việc, em thu tiền lại đi không lại bị mất."

Nhìn thấy anh cùng tay cùng chân bước ra ngoài, Liễu Lan thấy ấm áp trong lòng, che miệng trộm cười.

Hai vợ chồng Trần Kiến Dân có tình cảm tốt, bên Trần kiến Quân cũng không kém.

Cái nắng buổi trưa nóng như thiêu đốt, tỏa ra sức nóng của mặt trời. Thời điểm này thì cơ bản mọi người đã ăn cơm xong, ai chưa buồn ngủ thì trò chuyện khoe khoang dưới bóng cây, dưới mái hiên, còn ai buôn ngủ thì nằm thoải mái trên chiếu trải bên rặng tre.

Giường của Trần Kiến Quân rộng hơn một chiếc giường bình thường, đây là làm theo yêu cầu của anh nên có hai người lớn ba đứa trẻ con nằm vẫn thoải mái. Đứa nhỏ chỉ mặc một cái quần đùi không mặc gì khác, nhưng là thế mặc ít như vậy, bụng cứ hở ra không che gì cả, tiểu Đoàn tử cứ vậy mà lăn ra ngủ, sau lưng vẫn mồ hôi đầm đìa. Hai bạn nhỏ còn lại thì cẩn thận hơn, đắp một miếng vải mỏng lên che bụng.

Hứa Hiểu nằm trên người Trần Kiến Quân, cả hai người cũng không ngại nắng nóng nảy mà dán vào nhau, thật lâu sau môi răng hai người mới quấn quýt tách ra, hai đều thở hổn hển.

Ban đầu Trần Kiến Quân không muốn, sau khi hôn lại nghĩ ngợi lung tung, nhưng đến lúc thở hổn hển, Hứa Hiểu lại tỉnh táo lại, đẩy anh ra. Có đứa nhỏ ở bên cạnh, cô da mặt mỏng, không có cách nào làm ra loại chuyện này - cho dù đứa bé có ngủ rồi cũng không thể nào làm được.

Trân Kiến Quân có chút buồn bức gãi da đầu: "Sao bọn nhóc lại không đi ngủ với ông bà?"

Cả khuôn mặt của Hứa Hiểu đỏ bừng, cô trừng mắt nhìn anh, anh thường xuyên vắng nhà, buổi tối cô thường ngủ cùng hai đứa nhỏ, đứa lớn ngủ với ông bà, nhưng buổi trưa luôn đi theo cô. Hiện tại vì anh đã trở vê mà đi gửi bọn trẻ cho ông bà thì ý tứ quá rõ ràng, cô không thể làm ra chuyện như vậy!

Trần Kiến Quân muốn chuyển bọn nhỏ đến cái giường đặc biệt dành riêng cho ba anh em, nhưng Hứa Hiểu ngăn lại, nhỏ giọng nói: "Anh vội vàng cái gì, bọn nhỏ mới ngủ không lâu, anh mà động là chúng tỉnh ngay, không đợi đến ban đêm được sao?"

Thật sự là hiếm khi có thể nghỉ một chút, nghĩ vậy Trần Kiến Quân cũng không động nữa, bọn nhỏ lúc ngủ cũng rất đáng yêu giống như thiên thần vậy, nhưng nếu khóc nháo thì chính là ác ma, cho nên để bọn nhỏ duy trì trạng thái thiên thân như bây giờ đi. Anh chờ đến tối là được.

Khi cả hai người đã thở đều đặn, Hứa Hiểu khi ngủ giữ tư thế nằm nghiêng, đặt một tay lên người của Trần Kiến Quân.

Trần Kiến Quân nhìn quầng xanh đen dưới mắt cô, trong lòng có chút xót xa. Trẻ con quả thật là phiên phức, nhất là trẻ con tuổi nhỏ, đủ các vấn đề, không để ý một chút có thể tiêu chảy, khiến người lớn trong nhà không khỏi lo lắng. Trước khó khăn lắm đứa đầu mới lớn một chút, bây giờ hai đứa trẻ nhỏ lại đến, làm cô thậm chí còn không có thời gian để thở.

Nếu sau này ba đứa con trai này lớn lên không biết hiếu thuận, anh nhất định sẽ đánh gãy chân chúng nó...
Bình Luận (0)
Comment