Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 129 - Chương 129: Cảm Động (2)

Chương 129: Cảm Động (2) Chương 129: Cảm Động (2)Chương 129: Cảm Động (2)

Thôn của bọn họ trồng rất nhiều loại cây ăn quả, giống cây của bọn họ ở đây đều rất tốt, ví dụ cây đào có khoảng 20 gốc, nay đã ra hoa kết trái. Không chỉ có một giống đào, nhưng phổ biến nhất là đào Tiêm Nương, phần dưới của quả đào nhọn, quả ăn vừa giòn, vừa ngọt và mọng nước, ít lông. Nhưng loại này rất dễ bị sâu bệnh nên cần phải chăm sóc cẩn thận, đây là năm đầu tiên cây ra quả, quả ra không nhiều nhưng có nhiều cây nên số lượng quả cũng không ít.

Trần Kiến Quân chọn ra những quả to, đỏ, đẹp rồi cùng Trần Bình đến lên huyện thành để hỏi xem có lái buôn nào muốn thu mua không.

Ban đầu những nhà máy không nghe thèm nghe hai người nói, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đã đuổi cả hai đi. Trần Bình rất bất an, lo sợ quả đào ở nông thôn trồng này không ai thèm mua.

Sau khi hỏi han liên tiếp mấy nhà máy, cuối cùng anh cũng được nhà máy xi măng tiếp đãi lịch sự, có một số nhân viên mua hàng có liên quan đến kiểm tra những thứ này. Họ thấy những quả đào đẹp, mọng nước, trên cuống có lá xanh tươi nằm gọn gàng trong giỏ với rồi gật gật đầu.

Trông đẹp mắt, mùi vị cũng không tệ nên muốn nua gói gọn trong một hơi, khi chú Trần biết thật sự có thể bán đã rất vui mừng, giá bán một cân là 6 phân, mười cân là bằng sáu mao, một trăm cân chính là sáu nhân dân tệ, có thể mua 300 hộp diêm!

Nếu bán hết với giá hiện tại, ước tính có thể thu được hơn 20 tệ, nhưng đây vẫn là năm đầu tiên, sau này trong tương lai sản lượng sẽ tăng lên chắc chắn sẽ còn nhiều hơn nữa!

Bởi vì thật sự đã nhìn thấy thành quả nên chú Trân càng quan tâm đến những cây ăn quả trên núi, và những dân làng khác cũng tương tự, thật sự có thể bán lấy tiền! Đến cuối năm chia cho dân theo điểm công việc làm được, đương nhiên là phải cẩn thận, những quả ngon thì hái bán đi, còn hơi kém thì hái rồi dựa theo phân lượng thực mà chia cho từng hộ gia đình ăn cho đỡ thèm.

Không lâu sau, gia đình của Trần Kiến Quân chia tới nhà Hứa Tiến hai cái, chính là ý nghĩa đó. Hứa Tiến không muốn nhờ vả anh cả và em gái, đặc biệt là em gái, với anh cả thì đó cũng là anh trai nên không sao, nhưng còn em gái dưới mình. Anh ta là anh nên bảo vệ cô, giúp đỡ cô nhưng kết quả thì ngược lại, anh ta lại cân nhận sự giúp đỡ của em gái nên cảm thấy rất khó chịu, gặp khó khăn thì cũng muốn tự mình cố gắng nghĩ phương án giải quyết trước, nếu thật sự không có cách nào thì mới mở lời nhờ đến bọn họ.

Tiếu Tiêu từ lâu đã không có sữa, hai đứa nhỏ không thể lúc nào cũng ăn ngũ cốc thô được, cơ thể chắc chắn sẽ không chịu nổi, đồ ăn cũng là các thứ tinh bột trộn với nhau, cổ họng còn nhỏ lại không có nhiều ngũ cốc, nên chỉ có thể lấy tiên đi mua. Nhưng đưa bọn trẻ đi xem bệnh vài lần đã dùng rất nhiều tiên, bây giờ, túi ngũ cốc tinh chế gần như hết sạch.

Anh ta cũng không có khả năng đứng nhìn hai đứa trẻ chết đói nên dù trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng anh ta vẫn phải viết thư mượn đồ ăn bên nhà Hứa Hiểu.

Hiện giờ cặp song sinh của Hứa Hiểu đã được gần nửa tuổi, đứa nhỏ bên nhà anh ta thì lớn hơn hai tháng. Hứa Hiểu nhìn thấy bức thư thì ngay lập tức đóng gói đồ gửi qua cho anh ta.

Trong phòng cô có một ngăn tủ chứa đầy đồ ăn, tất cả đều do Trân Kiến Quân mang về nhà, một số là từ chỗ của Lưu Điền Phương, một số ít là của cô. Cô không muốn ăn hết trong một lúc, nên chỉ ăn một chút, lâu lâu lại ăn lại, hai bé thì còn quá nhỏ, còn đứa lớn cũng không nên ăn quá nhiều, nên tủ của cô để đầy đồ ăn, nhưng đây đều là một số món ăn vặt, ví dụ như mật ong, kẹo sữa, kẹo lỗ tai, bánh vòng xoắn, sữa bột, sữa mạch nha, ...

Nhưng lại không có gạo trắng, cũng không có thịt, tất cả những thứ đó đều để ở chỗ của Lưu Điền Phương, bà luôn để vào trong tủ khóa cẩn thận, nếu cần thiết nói trước với bà sẽ lấy ra số lượng tương ứng.

Bây giờ Trân Kiến Quân vẫn chưa quay lại, Hứa Hiểu sợ anh hai của cô cần gấp nên chỉ do dự một lúc, nhưng rồi vẫn đi nói chuyện với Lưu Thiên Phương.

Lưu Điền Phương không trách cô chỉ biết hướng về nhà mẹ đẻ, người lớn có thể nhịn, nhưng trẻ em làm sao nhịn được? Đặc biệt là nghe nói các cặp song sinh bên nhà họ sức khỏe không được tốt.

Bà đi vào phòng và không đến một lúc đã đi ra, tay cầm một cái túi vải, tâm năm cân gạo, hai cân mì trắng, thịt kho và một dây lạp xưởng. Hứa Hiểu cần những thứ này thiếu chút nữa là bật khóc. Trong lòng, lại đối với Lưu Thiên Phương thân thiết hơn một chút. Nếu không phải vì cô con dâu của bà thì làm sao bà có thể lấy ra những thứ này.
Bình Luận (0)
Comment