Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 130 - Chương 130: Cảm Động (3)

Chương 130: Cảm Động (3) Chương 130: Cảm Động (3)Chương 130: Cảm Động (3)

"Con đừng khóc, đi chuẩn bị đồ đi, anh hai của con vẫn luôn không muốn mở lời nhờ đến con, bây giờ là thực sự gặp khó khăn đi."

"Vâng ạ" Hứa Hiểu lên tiếng đáp lại.

Cô trở vê phòng, lấy hầu hết số tiền tiêu văn hàng tháng được Trần Kiến Quân cho cô trong suốt nhiều năm, làm tròn số rồi giấu vào chiếc đế dày đưa cho anh hai. Bằng cách này, hẳn là số tiền này an toàn tới được tay anh hai của cô, ôm suy nghĩ đó cô cẩn thận chuẩn bị đế giày.

Hứa Tiến nhận được gói hàng đồ, nhìn thấy bên trong có bức thư, đồ ăn, sữa bột tinh chế và giày. Khi mở đáy giày, liền thấy một đống tiền.

Tiếu Hiểu ở bên cạnh Hứa Tiến nhìn thấy đôi tay anh ta run rẩy, cô ta hít một hơi, với hai người con trai như vậy là đủ, phải không?

Cô ta vỗ vỗ tay anh: "Chúng ta phải nhớ kỹ long tốt của em gái, sau này sẽ đền đáp "

Giọng nói anh ta khàn khàn: "... Đúng!"

Anh ta chắc chắn sẽ trả lại!

Khi Trần Kiến Quân quay về biết được mọi chuyện, anh lại lập tức giúp cô lấp đầy ngăn tủ, còn đưa cho cô một ít tiền và phiếu để cô tùy ý dùng. Hiện tại anh đi làm một chuyến, mỗi tháng tiền kiếm được chỉ là mấy trăm đồng, có thể gặp một số đồ vật có giá trị không đo lường được, nông trại có chỗ trông lương thực, có thể chăn nuôi gà vịt đầy đủ không thiếu cái gì. Anh cũng không thiết tiền, cũng không thiếu những thứ đó, nếu anh hai của Hiểu Hiểu cần thì cứ gửi qua.

Theo quan điểm của Trần Kiến Quân, đây là một chuyện rất bình thường, nhưng với suy nghĩ của Hứa Hiểu, thì đó chính là - Trần Kiến Quân thực sự quá tốt với cô! Trong lòng suy nghĩ cho cô, cũng nhớ đến nhà mẹ đẻ của côi! Nếu không, việc cô ấy gửi nhiều thứ như vậy về nhà mẹ mà nói ra, sẽ không tránh khỏi việc cô sẽ phải gánh tiếng xấu chỉ biết nghĩ cho nhà mẹ đẻ. Lần này con số còn không hề nhỏ.

Nhìn thấy cô cảm động như vậy, Trân Kiến Quân cảm thấy có chút chột dạ, nhưng anh không thể nói ra, chỉ có thể cho cô thêm tiền, thêm đồ ăn, thêm một cái đế lậu nhỏ:

"Không sao, bên anh hai thiếu thốn, ở đây chúng ta có, gửi qua cho anh không phải là chuyện bình thường sao? Đều là người một nhà nên em không phải lo lắng, anh ngoài tiền lương hàng tháng còn có nguồn thu nhập khác, bằng không thì em nghĩ những thứ này anh mang về từ đâu chứ, nhưng em đừng hỏi cụ thể, hơi khó nói."

Từ Hiểu lau nước mắt, giọng mang nặng giọng mũi, đáp: "Được rồi, em sẽ không hỏi, anh cẩn thận một chút."

Hứa Tiến đã viết thư cho bố mẹ để nói chuyện này, kể rõ lòng cảm kích và biết ơn đối với em gái của mình, anh ta cũng tự phỉ nhổ mình là kẻ bất tài.

Hứa Chiêu Mẫn và Triệu Ngọc Anh đọc được thư vừa cảm thấy vui mừng cũng vừa cảm thấy chua xót. Bọn họ có hai người con trai, người con trai lớn mạnh mẽ, can đảm, ý chí kiên định, quân đội là một nơi thích hợp cho anh nhất, con thứ hai thi giống Hứa Chiêu Mãn giống một văn nhân có sự thanh cao và lòng tự tôn cao.

Nếu không phải vì không có cách nào, anh ta sẽ không bao giờ nói chuyện với em gái. Vê phía đứa con gái, anh trai vừa mở lời đã ngay lập tức gửi đồ qua, một mặt là anh em tình thâm, mặt khác lại cô có thể lấy được những thứ này gửi đi thì xem ra cuộc sống của cô cũng không tồi. Hai người đã không chọn sai người con rể này.

Chỉ là ... con gái lại cho nhiều tiền như vậy, nhà chồng nó có biết không? Con bé nói đó là tiền riêng của mình, có thật là tiền riêng không? Sẽ không phải là tự ý lấy tiền của nhà gửi đi chứ? Triệu Ngọc Anh càng nghĩ càng lo, bà cũng là mẹ chồng, nếu con dâu không bàn bạc với họ mà đưa hơn trăm đưa cho anh trai ruột, thì ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng bà nhất định sẽ có ý kiến. Mãi sau, nhận được thư của con gái và con rể, bà mới thấy an tâm. Chỉ cần không phải tự ý quyết định là được.

Cuối cùng Trần Kiến Quân đã giúp Trân Kiến Dân tìm được một công việc, anh đã nhận anh ta làm người học việc của mình. Anh vẫn còn trẻ, nhưng anh đã là sư phó và có bằng lái xe, vì vậy người đi cùng anh không phải là Lưu Bình, mà là Trần Kiến Dân.

Đưa anh ta đi theo, dạy anh ta học lái xe, dạy anh ta nhận biết đường, dạy anh ta học một số cách sửa chữa ô tô đơn giản. Một tháng Trần Kiến Dân chỉ có mười khối.

Một công việc như vậy có xứng đáng không? Theo quan điểm của Trần Kiến Dân, điều đó là xứng đáng, theo quan điểm của Liễu Lan, điều đó cũng vẫn rất đáng, học trò ở đâu mà vừa học được bản lĩnh vừa có tiền lương? Có chỗ ăn chỗ ở đã là tốt rồi, một số phải tự trả tiền.
Bình Luận (0)
Comment