Chương 132: Thi Vào Trường Cao Đẳng (2)
Chương 132: Thi Vào Trường Cao Đẳng (2)Chương 132: Thi Vào Trường Cao Đẳng (2)
Họ không thi vào đại học thì sẽ không tìm được việc làm thì sẽ phải vê quê. May mắn thay, thời gian tốt nghiệp của họ đã không xa kỳ thi tuyển sinh đại học.
Chỉ trong hai, ba năm, bọn họ đã có thể tiếp thu lại những kiến thức đã học, và sau khi nhận ra hết những vất vả của gia đình nông dân, dưới sự chỉ bảo của Trần Kiến Quân, các em đã không quên việc học và học hành chăm chỉ hơn.
Đúng như lời anh nói, muốn tốt lên thì thi vào đại học là con đường nhanh chóng nhất, bọn họ phải giữ chặt lấy.
Các con trong gia đình bác Trần đều đã tương đối lớn tuổi, Trân Bình tốt nghiệp cấp 2, kiến thức hầu như đã trả lại cho cô giáo rồi nên cũng không có tự tin để tham gia thi đại học.
Còn nhà bác hai Trần cũng có người thi vào đại học là Trần Ái Đảng, hiện tại anh ấy là cha của một bé gái xinh xắn nhưng tuổi không quá lớn, muốn thử phấn đấu một lần.
Trân Kiến Dân ngay từ đầu đã không thích học và là học sinh kém nhất trong số các anh em của mình.
Bây giờ anh ta nghĩ rằng mình đang làm tốt công việc, hơn nữa anh cả đã quyết định thi vào đại học anh ta đảm nhận vị trí của anh cả nên đã rất hài lòng.
Mà anh ta thấy mình học tập cũng không giỏi nên cảm thấy không cần thử cho phí thời gian.
Khi mua những cuốn sách giáo khoa đó, Trần Kiến Quân đã mua rất nhiều, nếu không mua sẽ bị người khác dùng đi đốt lửa hoặc để kê chân bàn, vì vậy nên anh mua hết.
Đến khi cần đến cũng có thể lấy ra đưa cho những người khác.
Một bộ thì đưa cho anh hai vợ, bộ còn lại thì đưa cho thanh niên có học thức, nói ai trong thôn cần cũng có thể đến mượn.
Lúc này, còn ba tháng nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh đại học. Mọi người đang chạy đua với thời gian.
Hứa Hiểu đã xin nghỉ làm giáo viên dạy thay, cô muốn dốc toàn lực chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Trần Đại Sơn rất ủng hộ cô, ông cũng không lo lắng cô một đi không trở vê nữa.
Vì theo ông nghĩ thì nếu tâm không ở đây thì có ở lại cũng vô ích, tâm ở đây thì dù có đi bao xa cũng sẽ về nhà.
Trân Kiến Quân đẩy lùi mọi công việc mình để chuẩn bị cho kỳ thi, anh làm ngay khi có thông báo về kỳ thi tuyển sinh đại học, nhiều người khác cũng đã làm như vậy.
Lưu Bình thấy đây cũng là hợp lý, ông ấy thở dài rồi nói vài câu sau đó không ngăn cản nữa.
Ông ấy cũng từng thử khuyên nhủ nghề nghiệp của bọn họ mặc dù rất phổ biến ở trong hàng, nhưng thân phận vân khác so với sinh viên đại học.
Mặc dù rất tiếc nhưng ông ấy vẫn dứt khoát viết một văn bản gọn gàng, thể hiện sự tán đồng với hành vi của anh, những vẫn không kìm được mà cảm thấy anh có chút ngu ngốc, thi đại học khó như vậy thì làm sao mà anh có thể thi đỗ được?
Nếu anh không vượt qua kỳ thi, việc làm cũng bỏ, mọi công sức bỏ ra còn không phải là công dã tràng sao?
Dù công việc nhường cho em trai thì chẳng lẽ còn lấy lại được?
Chưa kể công việc của anh, bây giờ mỗi tháng được hơn 40 tệ!
Sinh viên tốt nghiệp đại học có thể kiếm được nhiều như vậy trong một tháng không?
Chưa kể vào trường đại học còn phải trả học phí và sinh hoạt phí. Tất nhiên, những điều này Trân Kiến Quân đều đã từng nghe thấy, nhưng đa phần đã bị Lưu Điền Phương và Trần Lão Tam ngăn cản, để bọn họ có một môi trường yên tĩnh, chăm chỉ học tập tốt.
Trân Lão Tam và Lưu Điền Phương không biết sự lựa chọn của con trai mình là đúng hay sai, nhưng vì anh kiên quyết chọn con đường này nên họ chỉ có thể ủng hộ, Trần Kiến Quân cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Anh học toán học, vật lý và hóa học không gặp khó khăn, nhưng anh có một số vấn đề về môn ngữ văn và chính trị.
Hiện tại chiến dịch vừa kết thúc, một số từ ngữ trở nên rất nhạy cảm, nếu anh không cẩn thận sẽ dễ dàng đụng phải, hơn nữa tư tưởng cũng cần phải chính xác.
Vì thế, anh mua một đống sách đỏ về, đọc nhiều, luôn cố gắng ghi nhớ nội dung vào trong đầu, để ý khi làm văn, bây giờ tình trạng mới tốt hơn.
Có những người đặc biệt đến hỏi anh về môn toán, có cả người dân và thanh liên có học thức ở trong thôn của an.
Trân Kiến Quân sẽ hẹn họ đến hai ngày một lần. Nếu không làm vậy anh sẽ không làm được bài của mình.
Trần Kiến Quân cảm thấy rằng các tế bào não của mình sắp chết, lần thi đại học trước kia tâm lý của anh rất nhàn hạ, không chút căng thẳng hay áp lực gì.
Bởi vì anh biết dù anh có đỗ được đại học hay không thì bản thân cũng không phải lo lắng về kế sinh nhai, vẫn có thể sống tu do tự tại không bị ràng buộc. Nhưng bây giờ thì không thể vì anh muốn được sống thoải mái hơn, không muốn tiếp tục làm tài xế, thi vào đại học là lý do thích hợp nhất.