Chương 133: Thi Vào Trường Cao Đẳng (3)
Chương 133: Thi Vào Trường Cao Đẳng (3)Chương 133: Thi Vào Trường Cao Đẳng (3)
Hồ sơ của anh sẽ được theo trường, sẽ tìm được một công việc thích hợp, hoặc đơn giản là bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình thì có thể ở lại thành phố.
Anh thi đại học lần này đã nỗ lực học tập gấp mười lần so với trước đây. Anh làm nhiều bài thi thử, điểm số khá tốt và sự nỗ lực đã được đền đáp.
Hứa Hiểu cũng không tệ, về cơ bản cô không cách anh quá xa, ngữ văn và chính trị của cô rất tốt, Toán học vốn là điểm yếu của cô nhưng được anh kèm cho nên cung ngày càng tốt lên.
Trần Kiến Cường và Trần Hướng Quyên thì nỗ lực ít hơn hai người nên điểm của họ cũng thấp hơn, nhưng họ vẫn thuộc loại khá.
Thời điểm kỳ thi tuyển sinh đại học đã đến, cả họ và người nhà ai cũng hồi hộp, lo lắng. Lưu Điền Phương và Trần Lão Tam kiểm tra xem đồ cho họ rồi cũng tỏ ý muốn đi cùng, nhưng sau khi họ từ chối thì cũng không đi theo.
Họ bồn chồn ở nhà lúc nào cũng thấy bồn chồn, làm việc gì cũng bị phân tâm.
Vào ngày này, bất kỳ nhà ai có thí sinh dự thi đại học, đều có tâm lý không yên, cứ vậy kéo dài đến tận lúc kỳ thi kết thúc mới dừng lại.
Sau khi bài thi kết thúc, Trân Kiến Quân lập tức tính toán điểm số.
Lúc này, thay vì đợi hết điểm rồi điền vào trường mình thích theo điểm của mình thì các thí sinh lại phải điền nguyện vọng trước.
Nếu điểm số thấp hơn nguyện vọng thì sẽ không đỗ mà nếu tự đánh giá điểm mình thấp hơn so với điểm thật, nhưng lại vì an toàn đi chọn trường kém hơn trong khi có thể được vào trường tốt hơn thì cũng rất tiếc nuối.
Mỗi người đều tự đánh giá điểm của mình, song lại tính điểm của nhau, cuối cùng đưa ra điểm thấp hơn làm cơ sở tham khảo, sau đó căn cứ vào điểm để điền nguyện vọng. Trong số tất cả bọn họ, lựa chọn đầu tiên của Hứa Hiểu tất nhiên là trở về thủ đô, trở về quê hương để học tập, cô đã nhiều năm không quay trở về quê nhà, vì cô ấy đã đến nông thôn để tham gia xếp hàng với tư cách là một thanh niên có học.
Từ khi cô là một trong những thanh niên trí thức ra khỏi thôn đều chưa từng trở vê, chưa gặp lại người thân nên cô rất mong muốn được về lại quê hương.
Hơn nữa các trường học ở thủ đô đều có chất lượng rất tốt, Nguyên vọng một của Trần Kiến Quân cũng là một trường học ở thủ đô.
Trân Kiến Cường và Trân Hướng Quyên cũng làm theo hai người điện nguyện vọng ở thủ đô.
Về chuyên ngành, Trân Kiến Quân và Trần Kiến Cường là khoa học tự nhiên, còn Hứa Hiểu và Trần Hướng Quyên là văn học.
Trần Kiến Quân chọn Đại học Nông nghiệp để là nguyện vọng một, anh đã đặt ra hướng đi trong tương lai, trong tay anh có một dụng cụ gian lận là không gian trang trại, anh cảm thấy mình rất thích hợp với con đường này, so với người khác anh sẽ dễ dàng hơn.
Sau khi cân nhắc điểm số của mình, Trân Kiến Cường đã chọn Đại học Truyên hình, Hứa Hiểu đã chọn Đại học Sư phạm, Trần Hướng Quyên muốn học y khoa nên chọn Đại học Y khoa.
Điểm số ước tính của Trần Ái Đảng ở mức nguy hiểm, nếu may mắn có thể nằm trong đoạn cuối cùng của danh sách, nếu không may mắn sẽ bị trượt.
Sau đó, trong sự hồi hộp chờ đợi, thư thông báo đã được gửi đến. Tiếp đến, toàn bộ thôn đều sôi trào.
Thư thông báo của họ đến cùng nhau được gửi tới. Khi bốn thông báo cùng nhau được chuyển đến cửa của họ, nhiều người dân của thôn vây ở bên ngoài.
Bởi vì thông báo này được gửi đến thị trấn trước, sau đó mới được chuyển về đến thôn, có nghĩa là, người dân trong thị trấn đã biết. Trần Kiến Quân không phải là người có điểm thi cao nhất ở đây.
Người có điểm cao nhất là con của một cặp giáo viên trong thị trấn.
Anh ấy là trạng nguyên của huyện cũng là trạng nguyên của thành phố và anh ấy nhận được thư mời nhập học của trường Đại học Thủ đô.
Trần Kiến Quân đứng thứ năm, cũng được xếp là người có thứ hạng cao.
Sau khi những người trong thị trấn rời đi, Trần Kiến Quân và những người khác bị bao vây, và Trần Lão Tam cười đến không khép được miệng lại.
Nếu đổi lại là trước kia thì con trai của ông chính là đã đỗ tú tài phải không?
Địa vị của các sinh viên đại học chắc là không khác bao nhiêu so với tú tài phải không?
Công việc của anh tuy tốt nhưng vẫn có tư cách là một người học văn, tuy rằng không thua kém gì, chỉ là trình độ đọc hiểu cao, nhưng ở trong mắt Trần Lão Tam và Lưu Thiên Phương, hiển nhiên là đại học của anh đáng giá hơn nhiều so với công việc đó.
Đại học không phải là muốn vào thì có thể vào được, nhưng nếu muốn làm việc, anh thực sự đã có kỹ thuật, thậm chí không có vị trí cho anh thì anh vẫn có thể đi đến những nơi khác để tranh giành, còn đại học thì có thể thay đổi địa vị.
Đây là thành phần tri thức.