Chương 134: Mới Đến Thủ Đô (1)
Chương 134: Mới Đến Thủ Đô (1)Chương 134: Mới Đến Thủ Đô (1)
Họ có nhà thờ tổ riêng ở Trần gia thôn, nhưng họ nhưng năm nay bị đàn áp mê tín phong kiến, nhiều nơi đã bị đập phá hoặc đốt bỏ, nơi này tuy không bị nhưng ngoại trừ còn ngôi nhà, thì không còn nữa.
Mặc dù bây giờ nó đã bớt nghiêm ngặt hơn nhưng họ vẫn chưa lấy lại được. Những thứ đó không còn nữa, nhưng vẫn còn mộ tổ của gia đình họ, ngay hôm sau bọn họ tổ chức cho người đến quét dọn mộ tổ, thắp hương tạ ơn tổ tiên phù hộ.
Theo lời người khác nói, mộ tổ tiên của nhà họ Trần vừa có khói nhẹ thì đã có bốn sinh viên đại học!
Nhưng họ không phải là những người duy nhất.
Thông báo của họ chỉ là người đầu tiên đến.
Nhiều người đến hỏi sách mượn sách của họ, chỉ để có thể dính một chút vận khí.
Tất cả những gì Hứa Hiểu có thể cho đi đã được đóng gói và một số thứ không muốn tặng cũng được cất giữ cẩn thận.
Tài liệu học tập rất quý, đặc biệt là vào thời điểm này, chỉ có thể gặp không thể cầu.
Sau đó, thư của những người khác cũng đến.
Đó là Lê Giai và Chu Hồng Quân. Chu Hồng Quân là người mà Lê Giai thích ngay từ đầu, anh ta vẫn đang ở lại trong thôn và chưa từng kết hôn. Bây giờ, cả hai người bọn họ đều đã thi đậu.
Vì vậy, cùng một lúc có sáu sinh viên đại học trong thôn của bọn họ.
Lập tức, danh tiếng của ngôi làng lan xa. Nhắc đến Trần gia thôn có thể không biết, nhưng một làng có sáu sinh viên đại học sẽ biết. Trân Kiến Dân và Liễu Lan thở phào nhẹ nhõm. Nếu anh cả của bọn họ không thi đậu, công việc giao cho bọn họ nhưng anh không có gì thì thật xấu hổ, nếu phải giao trả công việc cho anh thì hai người cũng không cam lòng, mà không trả thì có chút không hợp lý.
Bây giờ thì tốt rôi bọn họ không phải lo nghĩ lựa chọn anh cả đã có con đường tươi sáng hơn rồi, mà công việc của anh ta cũng ổn định, ai nấy đều vui mừng.
Trần Ái Đảng rất thất vọng, không nhận được thư nhập học, vì kém 10 điểm. Chỉ với 10 điểm, đã có khoảng cách rất lớn.
Năm nay có hơn 500 vạn người đăng ký dự thi, nhưng đến khi kết thúc chỉ tuyển có 30 vạn người trong số đó.
Sau khi vượt qua được sự mất mát, anh ấy cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, anh ấy muốn chăm chỉ học tập thêm một năm nữa, muốn bỏ công việc này giống như Trần Kiến Quân cố gắng đến cùng.
Dựa trên nền tảng năm nay, anh ấy cảm thấy cơ hội trúng tuyển của mình vẫn rất cao, nên anh ấy càng muốn vào đại học.
Anh ấy đi mượn toàn bộ tài liệu học tập của Trân Kiến Quân, vì là anh ấy mượn nên Trân Kiến Quân cho anh ấy mượn toàn bộ, về sau anh muốn lấy lại để giữ làm kỷ niệm.
Trần Ái Đảng cũng trịnh trọng hứa hẹn, những người này giờ đây đã có thái độ vô cùng yêu quý sách.
Sau khi có giấy báo nhập học, gia đình họ tổ chức tiệc linh đình.
Họ đặc biệt bỏ tiên ra mua lại lợn để mổ từ người nuôi lợn trong thôn, chuyện này được chấp thuận, sau đó họ giết lợn, cả làng đến ăn, mọi người ai cũng đều cảm thấy vui vẻ.
Sau đó, ở nhà hưng phấn một hồi lấy lại bình tĩnh, Hứa Hiểu muốn đi thủ đô.
Cô đã lâu không gặp bố mẹ, giờ họ lại trúng tuyển vào trường đại học, nhìn ngày nhập học ở trên, quyết định vê thủ đô trước một thời gian để dành thời gian họ có thể đến trường học, mua sắm, đi dạo hay xem xét nơi ở mới.
Nhà học Hứa có rất nhiều người.
Bốn người họ gói ghém nhiều đồ đạc, lại có ba đứa trẻ ở đó nên mọi thứ không thể thiếu.
Cả Trần Kiến Quân và Hứa Hiểu đều quyết định đưa các con đến đó. Việc các con lâu ngày không ở gần với ba mẹ rất không tốt.
Đến đấy có ông bà ngoại ở đó, nếu không được thì có thể nhờ người khác chăm sóc hoặc chúng có thể vào các lớp mẫu giáo, tiểu Đoàn tử giờ cũng đã đến tuổi đi nhà trẻ.
Khi chúng đến thủ đô, việc tìm nhà trẻ và trung tâm chăm sóc sẽ thuận tiện hơn. Không khuyên nhủ được hai người nên Trân Lão Tam và Lưu Điên Phương đành đồng ý.
Trần Kiến Quân biết sự mất mát của họ nên hứa khi anh đến đó có một chỗ đứng vững chắc thì sẽ đón hai người qua.
Sẽ sớm thôi, anh đảm bảo. Anh có tiền trong tay, khi anh đến đó, anh có thể mua một hoặc hai căn nhà từ những người đã trả lại tài sản sau đó anh sẽ có nơi ở riêng Trần Lão Tam và Lưu Phường Điền có thường xuyên đến cũng không gặp vấn đề.
Nếu không mà phải ở nhà con dâu thời gian ngắn thì không sao lâu ngày thì không ổn.
Xe lửa chạy châm chậm suốt chặng đường đến thủ đô. Bọn họ ở tỉnh nam của lục địa này, vượt qua hơn một nửa lãnh thổ Trung Quốc, họ phải ở trên tàu mấy ngày đêm, may mắn mọi thứ đã được chuẩn bị hoàn tất, vậy nên không quá khó chịu.
Họ cũng đã gặp những người trẻ khác học đại học cùng nhau.