Chương 135: Mới Đến Thủ Đô (2)
Chương 135: Mới Đến Thủ Đô (2)Chương 135: Mới Đến Thủ Đô (2)
Thật ra, rất dễ nhận biết, bởi vì họ không thể kìm lòng mà đi hào hứng nói với bạn đồng hành của mình sau đó họ sẽ phát hiện ra, này?
Thật là trùng hợp, chúng ta là sinh viên cùng trường!
Trên xe, Trần Hướng Quyên gặp hai sinh viên cùng trường đại học Y. Người kia cũng là hai chị em, một người theo hướng gia đình, người còn lại có lý tưởng cứu giúp mọi người. Họ hào hứng cùng nhau trò chuyện rất nhiều.
Trần Kiến Quân thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy mọi chuyện. Anh biết Trần Hướng Quyên có tình cảm hơi mơ hồ với một người trong thôn, nhưng vì kỳ thi tuyển sinh đại học nên cả hai đều bị cắt đứt, họ cố gắng hết sức để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Sau cùng thì một người đỗ một người trượt chắc là cả hai đã chấm dứt hẳn rồi đi?
Trần Kiến Cường cũng giống như Trần Ái Đảng, nhưng không có ai anh ấy thích trong làng.
Anh ta có một yêu cầu muốn tìm một người con gái đã tốt nghiệp sơ trung, thanh tú. Nhiều cô gái trong làng chưa tốt nghiệp tiểu học nên anh ta không tìm được ai.
Hai cô gái đối diện họ tên là Y Tĩnh Mỹ và Trương Phong Hoa, họ đều ăn mặc đẹp, xuất thân từ gia đình tốt.
Khi biết Trân Hướng Quyên ở một vùng nông thôn, khuôn mặt của họ vẫn còn chút ngạc nhiên vì nhìn thấy cách ăn mặc và cách nói chuyện của cô ấy thực sự không giống chút nào!
Nhưng mà, Trần Hướng Quyên đưa tay ra, đôi tay vốn quen làm việc nặng nên thô ráp, bọn họ biết đây là sự thật, rất khâm phục bọn họ. Đây là một gia đình, một gia đình bốn người đều thi đỗ vào đại học!
Nhà hai người chỉ cần một người đỗ đã vui mừng đến không kìm nén được rồi.
Nhưng họ không hiểu tại sao Trần Kiến Quân lại chọn Đại học Nông nghiệp? Đó không phải là cũng lại làm việc với bùn đất sao?
Trần Kiến Quân tỏ vẻ đây là yêu thích của bản thân. Chứ không lẽ lại muốn anh trả lời là vì nó dễ dàng hả?
Có một người cảm ứng đột biến trong trung tâm trang trại của anh, có xác suất đột biến từ 0,001% đến 5%. số lượng tăng lên bội số khi xác suất tăng. Có xác suất đột biến 5% sẽ không được mua trong một thời gian dài.
Hơn nữa sự đột biến này là ngẫu nhiên, và không chắc chắn liệu nó sẽ đột biến theo hướng tốt hay xấu.
Nó cũng có những hạn chế, hoặc đã được đưa ra những hạn chế, không cho phép thực vật có ảnh hưởng đáng kể làm gián đoạn quá trình tiến hóa của hành tinh.
Các tác động đáng kể - chẳng hạn như gạo, khoai tây, lúa mì, ngô, đồng cỏ... anh sử dụng nó trên trái cây và hoa.
May mắn thay, có một cây đào đã trải qua quá trình đột biến về hoa, hoa đào ngày càng lớn và nhiều hơn, quả cho ra cũng to hơn nhưng hương vị và bề ngoài của quả không hề bị thay đổi.
Hoa đào là một trong những loại hoa cảnh rất đẹp. Anh thực sự muốn những bông hoa biến đổi, nên anh đã sử dụng hoa lan, hoa cúc, v. v., nhưng chúng không biến dị, dù nó tốt hay xấu.
Nhưng trong tương lai, chắc chắn sẽ có, chỉ cần anh bỏ tiên ra mua thì sẽ tạo ra được hết loại này đến loại khác.
Anh lựa chọn bước chân vào trường cao đẳng nông nghiệp, cũng là vì muốn thêm một lớp vỏ bọc cho những giống cây đột biến mà anh 'lai tạo" sau này. "Con hai người thật đáng yêu, bao nhiêu tuổi vậy?"
Đối mặt với loại vấn đề này, tiểu Đoàn tử không xa lại liền giơ ngón tay lên, nói: "Năm nay con năm tuổi!" "Bốn năm." Nhóc con nâng khuôn mặt bầu bĩnh, cầu khen ngợi.
Mỗi khi làm điều đó, lại tự khen chính mình "Thật dễ thương!" "thật thông minh!"
Đến lúc xuống xe, Trân Hướng Quyên và họ đã quyết định phải làm bạn tốt trong tương lai.
Tới nơi, bọn họ từng người đều có người đến đón, Trần Kiến Quân và những người khác cũng có họ. Hứa Chiêu Mẫn, Triệu Ngọc Anh và Hứa Tiến đều ở đó.
"Cha, mẹ!" Hứa Hiểu kích động chạy tới.
"Hiểu Hiểu, con gái của mẹ!" Triệu Ngọc Anh không bình tĩnh được, bà ôm chặt con gái mình rồi khóc lớn lên.
Hứa Tiến và Hứa Chiêu Mãn kiêm chế hơn, chỉ không dấu vết đưa tay lau nước mắt, ôm họ, đi tới chào hỏi đám người Trần Kiến Quân.
"Cha, anh hai." Trần Kiến Quân để hành lý xuống, ôm từng người!
Hứa Chiêu Mẫn giơ ngón tay cái lên: "Tốt, tốt, đây là em trai, em gái của con sao?"
"Vâng, đây là em trai con Trần Kiến Cường và em gái Trần Hướng Quyên!"
"Chào mọi người!"
"Đây là tiểu Đoàn tử." Trần Kiến Quân chỉ vào đứa con trai lớn trong lòng Trần Kiến Cường.
"Đây là đứa thứ hai Viên Viên." Anh chỉ vào cậu bé trên lưng Trần Hướng Quyên.
Đứa út Bàn Bàn bị kẹp ở giữa mẹ và bà đang ngơ ngác nhìn xung quanh giữa.
"Tiểu Đoàn tử, Viên Viên, gọi là ông ngoại với cậu hai đi." "Ông ngoại, cậu hail" Tiểu Đoàn Tử chưa từng nhìn thấy bọn họ, nhưng là cậu bé nghe cái tên này rất nhiều nên nhanh nhẹn gọi lớn. Viên Viên có chút ngại ngùng, khi gọi xong ông ngoại thì cũng không mở miệng nữa.