Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 137 - Chương 137: Chuẩn Bị Mua Nhà (2)

Chương 137: Chuẩn Bị Mua Nhà (2) Chương 137: Chuẩn Bị Mua Nhà (2)Chương 137: Chuẩn Bị Mua Nhà (2)

"Tất cả đều tốt, tuy có gặp một chút vất vả, nhưng tất cả đã vượt qua rồi. Chỉ là mợ cả của con không đợi được. Cô ấy chỉ câm cự thêm được có một năm... Vẫn là số mệnh”

Hứa Hiểu nghĩ đến thân thể của mợ, tổng thể cơ thể của mợ khá mảnh mai, việc mợ cố gắng thêm một năm cuối cùng đó thật sự rất làm người ta ngạc nhiên. Nhiều người ngay từ đầu đều cho rằng bà ấy sẽ không thể sống sót, giống như khi đó lúc cô vừa mới xuống thôn.

Hồi đó, cô từng nghĩ rằng mình sẽ chết ở đó, cô là một cô gái trẻ trung và khỏe mạnh, đã có suy nghĩ như vậy, vậy nên với thân thể thường xuyên phải uống thuốc của mợ thì phải tính như thế nào đây?

Triệu Ngọc Anh hít vào một hơi rồi nói: 'Lúc đó có mời bác sĩ đến khám, cơ thể của cô ấy đã quá suy nhược, đã là đèn cạn dầu, nếu sống sót là do đang bào mòn sức khỏe của cô ấy, đến thời điểm sức khỏe không còn gì để hao mòn nữa thì cũng là lúc cô ấy ra đi. Còn nhìn cậu lớn và cậu nhỏ, cả hai đã già rồi giống như mẹ vậy nên còn không cần quá ngạc nhiên."

Triệu Ngọc Anh đưa tay sờ lên mặt của bà, nghĩ đến lúc soi gương thấy mái tóc của mình không còn mấy sợi tóc đen. Khi mới đến trang trại, vê cơ bản tóc của họ đều có nhiều tóc đen, nhưng trong số những người còn lại thì đã không còn mấy người tóc đen, đây đều là do hoàn cảnh sống.

Hứa Hiểu nghe xong liền chớp mắt liên tục không để cho nước mắt rơi xuống, giống như mẹ...

Mẹ đã già đi rất nhiều, lúc đầu cô cũng không dám nhận ra. Cô hít vào một hơi, dừng lại hai giây, cố nén chua xót trong lòng nói:

"Mẹ, bây giờ mẹ và ba đang dạy ở trường phải không? Công việc như thế nào ạ? Mọi chuyện có thuận lợi không?” "Mẹ đang dạy ở trường, con không phải lo lắng, mọi việc đều rất thuận lợi, ba mẹ đã quay lại, độ vật của ba mẹ đã được trả lại, không những thế còn được bồi thường. Hơn nữa ba mẹ dạy học từ lâu, họ có trợ cấp lương cho ba mẹ mấy năm nay luôn. Mẹ vẫn đang dạy những môn học ban đầu. Học sinh đều muốn nghiêm túc học tập, tôn trọng giáo viên, không làm ra chuyện gì cả. Mặc dù có một số người vẫn không thể tránh khỏi vấn đề học lên xuống thất thường, nhưng có các trợ giảng sẽ giúp điều phối. Bây giờ mọi người đang chú ý hơn nên về cơ bản mọi việc vẫn rất hài hòa và không có vấn đề gì xảy ra."

"Như vậy là tốt rồi."

"Đúng rồi, tại sao con rẻ lại quyết định lựa chọn học nông nghiệp?”

"Anh ấy có đam mê với việc này, anh ấy luôn có ý tưởng lớn."

Hứa Hiểu cũng có chút không hài lòng khi nói về việc anh đang tìm kiếm việc gì đó để làm trong tương lai, nhưng ý anh đã quyết cô cũng chỉ có thể nhượng bộ. Bọn họ thi đậu đã là việc rất tốt, hai người cũng không thể tách riêng, vẫn còn bốn năm nữa, ai biết được liệu có đổi ý hay không.

"Vậy con đã có tính toán gì chưa? Còn ba đứa nhỏ con tính sao? Ba mẹ đều phải lên lớp dạy học, không có thời gian để chăm sóc tụi nhỏ cho con được."

"Dạ con biết" Hứa Hiểu xoa đầu hai đứa nhỏ rồi nói:

"Vậy nên chúng con tính trước khi khai giảng sẽ gửi bọn nhỏ đến nhà trẻ."

Lúc này, Tiếu Tiêu lại nói: "Để bọn nhỏ cho chị chăm cho, dù sao chị cũng đang ở nhà. Chị chăm hai đứa cũng là chăm mà năm đứa cũng là chăm."

Hứa Hiểu nhìn người chị dâu thứ hai xinh đẹp này, cô ấy cũng thực sự lớn lên rất đẹp, so ra thì chị dâu thứ hai còn đẹp hơn cả chị dâu cả, ngũ quan thanh tú, diễm lệ, duyên dáng, yêu kiều.

Đây là một vẻ đẹp rất hấp dẫn.

"Chị dâu, chị chăn hai đứa nhỏ đã rất vất vả, chăm nhiều như vậy cũng không khác gì đi nhà trẻ. Đến nhà trẻ ít nhiều có thể học một chút gì đó, lại kết thêm bạn mới nữa.

Thật ra, nếu không phải vì sợ bị giam giữ làm tư bản hay bóc lột, cô càng muốn thuê người chăm hơn, nhưng bây giờ là thời điểm nhạy cảm, dù quá bận cũng không thuê người được.

Tiếu Tiếu nghe vậy nghĩ cũng thấy đúng:

"Chị cũng đang cân nhắc có nên gửi hai đứa nhỏ đến nhà trẻ hay không. Thường thì hai đứa cũng rất cô đơn, gửi chúng đến nhà trẻ có thể bạn, mà chị cũng có thể làm việc riêng của mình."

Cô ấy cũng tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, rất ít thanh niên có học thức về quê không tham gia, tuy không thi đỗ nhưng cô ấy không có ý định bỏ cuộc, cô muốn cố gắng để năm sau tiếp tục thi.

Lúc có hai con ở nhà, cô ấy có thể đọc sách, nhưng nhiều lúc không có cách nào để nhập tâm.

Nói chuyện một hồi, nhìn tiểu Đoàn Tử không ngừng xoa mắt, Hứa Chiêu Mãn bảo bọn họ đi nghỉ ngơi trước:

"Các con đi nghỉ ngơi trước đi, đều phải đi tàu lâu như vậy chắc cũng đã mệt lắm rồi, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, khi đó có thể từ từ nói chuyện."
Bình Luận (0)
Comment