Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 138 - Chương 138: Chuẩn Bị Mua Nhà (3)

Chương 138: Chuẩn Bị Mua Nhà (3) Chương 138: Chuẩn Bị Mua Nhà (3)Chương 138: Chuẩn Bị Mua Nhà (3)

"Đúng thế, Hiểu Hiểu các con đi ngủ một giấc đi, giờ mẹ đi chuẩn bị tốt, các con ngủ dậy thì chúng ta sẽ cùng nhau ăn liên hoan mừng mọi người đến." Triệu Ngọc Anh mang theo bọn nhỏ đi vào phòng.

Trần Kiến Quân nhìn xung quanh, những vật liệu này là những thứ tốt. Anh đã sắp không thể kiểm soát được ý muốn mua, mua, mua, ừm, chờ khi ổn định, anh sẽ tiên hạ thủ vi cường.

Đi thay quần áo, ngủ dậy thì trời đã tối. Hứa Hiểu không đứng dậy ngay. Căn phòng này là nơi cô từng sống.

Tuy nhiên, đồ trang trí bên trong đã được thay đổi, Triệu Ngọc Anh đã sắp xếp lại theo trí nhớ, điều này khiến Hứa Hiểu thấy rất thân quen.

Ngửi thấy mùi quen thuộc trên chăn bông, trong lòng cô cảm thấy yên tâm hơn.

"Đây có phải là phòng ngủ trước kia của em không?"

"Phải ạ, nhưng nhiều thứ đã được thay mới. Chiếc giường ban đầu của em được truyên từ thế hệ bà. Đó là một chiếc giường rất lớn, rất đẹp, bây giờ thì mới được làm lại. Ngoài ra, trên chiếc kệ kia lúc trước có để một chiếc bình hoa thời Thanh em rất thích, mà giờ không thấy có nữa."

Trân Kiến Quân nhìn theo tay cô, trên đó có một cái bình thủy tinh, hiển nhiên cũng không có bao nhiêu giá trị, trên đó cắm hoa dại đang nở rộ.

"Có vài thứ cũng không nhìn thấy."

"Có lẽ là không dám dùng, tuy rằng hiện tại không được, nhưng ai biết được tương lai."

Cô thở dài, sau đó lại cười: "Hiện tại mọi người đều không sao là đã rất tốt, những thứ khác chỉ là đồ ngoài thân."

"Ừ" Nghe cô nói vậy, Trần Kiến Quân sờ sờ tóc cô, khóe miệng nở nụ cười tươi. Mọi người không sao, đó là chính là may mắn lớn nhất.

"Anh nghe được, em muốn đi đến nhà chú và cậu phải không?"

"Vâng, trước cứ nghỉ ngơi đã không cần phải gấp gáp."

"Nếu không hay là như thế này đi, chúng ta đi mượn một chỗ, ở đó tổ chức tiệc mừng mời mọi người đến như vậy họ sẽ không phải đi tới đi lui, trong một lần liền có thể gặp hết mọi người, Với cả không phải là em còn có một cô và hai dì sao? Thấy thế nào?"

"Để chốc nữa em sẽ thảo luận chuyện này với bố mẹ sau, em thấy cũng hợp lý."

"Hơn nữa, anh dự tính định cư ở đây lâu dài, nếu ở lâu nhà ba mẹ vợ cũng không thích hợp." Sau khi nghe anh nói như vậy, Hứa Hiểu nhanh chóng ngẩng đầu lên:

"Tại sao lại không thích hợp?”

"Em kích động như thế làm gì, anh có tay có chân, có khả năng, đương nhiên là muốn ở nhà riêng của mình. Hơn nữa gia đình chúng ta thì thôi không nói nhưng em trai, em gái của anh thì ở đâu"

"Anh đang nghĩ..."

"Anh muốn mua một căn nhà, nhưng anh không hiểu rõ ở chỗ này. Em thử nói với ba mẹ một chút, nhờ họ thay chúng ta hỏi thăm xem có người nào muốn bán nhà ở, tứ hợp viện hay nhà cao tâng đều được, xã cũng không sao. Bây giờ có người đã được trả lại đất đai, hẳn sẽ có người muốn ra tay, còn về mặt tiền bạc thì nói là ba vợ thay anh trả rồi anh sẽ trả lại ông sau."

"Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Hứa Hiểu nghi ngờ hỏi

"Em nghĩ tiền tiêu vặt hàng tháng anh đưa cho em đến từ đâu mà có?”

"Anh không nói cho eml Nói đi, anh đang giấu diếm em cái gì!" Hứa Hiểu mở to hai mắt nhìn anh.

"Em cố ý tức giận cái gì hả? Không phải là em không biết, trong lòng em thực sự không biết thật sao?"

"Biết cũng không ngờ tới anh lại có nhiều như vậy, một căn nhà không hề rẻ." Hứa Hiểu cẩn thận đánh giá Trân Kiến Quân.

"Em cứ đi hỏi, anh hẳn là có đủ."

"Vậy em có thể chọn ở gần đây không?"

"Tất nhiên là được, ở đây rất tốt, gân nhà bố mẹ em cũng gần trường đại học, cả hai bên đều thuận tiện."

"Được!"

Trần Kiến Quân muốn mua nhà là chuyện bình thường, Hứa Hiểu, Triệu Ngọc Anh và những người khác đều có thể hiểu, chỉ cần anh là người có năng lực thì sẽ muốn dựa vào chính mình chứ không phải nhà họ Hứa. Nhưng có hơi bất ngờ, mua nhà cũng không phải rẻ, nếu là bọn họ có thể mua được, vì bọn họ có trợ cấp và một khoản tiền bồi thường, chắc chắn có thể dư giả mua được nhà. Còn công việc của Trần Kiến Quân là lái xe, công việc này được trả lương hàng tháng cũng không ít nhưng cũng chỉ có vậy thôi.

Anh ở nhà có sắm sửa ít nhiều, xây nhà mới, ăn uống cũng không tiết kiệm nên hẳn là tiền cũng không còn nhiều mới đúng. Như vậy xem ra, tiền của anh nếu không phải có được nhờ may mắn, thì chính là nguồn thu nhập của anh không chỉ có số tiền lương đó. Mặc dù họ nghĩ vậy, nhưng họ không gặn hỏi thêm một lời nào.

Buổi tối, Triệu Ngọc Anh và Tiếu Tiêu cùng nhau chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn. Đồ ăn trên bàn rất phong phú có gà, có vịt, có cá, còn có cả sườn, đồ ăn nhiều thế này có một số người dù tết đến cũng không có để ăn. Món chính ngoại trừ có cơm thì còn có sủi cảo, bánh rán, hương vị món ăn đều rất đa dạng, nhìn ra được người nấu ăn đã bỏ ra không ít tâm tư.
Bình Luận (0)
Comment