Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 139 - Chương 139: Dự Định (1)

Chương 139: Dự Định (1) Chương 139: Dự Định (1)Chương 139: Dự Định (1)

Hứa Hiểu món sủi cảo nhân thịt lợn do Triệu Ngọc Anh cố ý làm cho cô, cười rất vui vẻ, chính là hương vị này, hương vị từng món ăn của mẹ cô làm giống hệt trong trí nhớ.

Bữa ăn này mọi người ăn uống rất thoải mái, những món ăn trên một bàn đều rất ngon mọi người ai cũng thích.

Ngày hôm sau không phải là ngày nghỉ, Hứa Chiêu Mẫn và Triệu Ngọc Anh phải đi đến trường dạy học, vì vậy không có cách nào để ở cùng con gái lâu ngày mới gặp lại đi xung quanh.

Hứa Tiến và Tiếu Tiếu khóa cửa, mỗi người bế một đứa con trai, Trân Kiến Quân ôm Viên Viên, Hứa Hiểu dắt tay tiểu Đoàn Tử, Trân Hướng Quyên thì nắm tay Bàn Bàn, mọi người cùng nhau xuất phát.

Họ chụp lại những bức ảnh ở Trường Thành, Tử Cấm Thành, quảng trường và rất nhiều nơi khác. Tất cả những bức ảnh này đều in thành hai bản, một bản được giữ cho riêng mình làm kỷ niệm, một bản còn lại thì gửi vê quê cho Trân Lão Tam và Lưu Điền Phương.

Đến buổi tối ngày thứ ba kể từ khi họ đến, đúng như ngày đã hẹn, cú, cậu và dì của Hứa Hiểu lần lượt đến đây.

Nhà của họ đều có thể nói là nhà có điều kiện, nhưng trong thời kỳ vân động lại là những người phải chịu khổ nhiều. Hứa Hiểu nhìn thấy những người thân đã lâu ngày không gặp, nếu không phải đã có chuẩn bị tỉnh thân trước, có khả năng cô thực sự sẽ không chịu nổi.

Ngoại hình của chú cô đã trở nên già cả, hiện giờ chú ấy đã có mái tóc bạc trắng, tâm lưng vốn dĩ thẳng giờ đã còng, so với vẻ ngoài được bảo dưỡng ban đầu, chú ấy trông như già đi 20 tuổi.

Trân Kiến Quân đi theo nhận mặt mọi người. Lần này, tất cả những người tới đều là trưởng bối, anh chị em họ và bà con xa của nhà Hứa Hiểu thì không đến.

Họ đều đã lớn tuổi, đã kết hôn lập gia đình, đều bị oan sai, giờ đã được phục chức, giống như anh họ cả của anh, được phục chức làm ở trong bộ máy nhà nước, giờ anh ấy đã đi làm ở tỉnh bên cạnh. Những người khắc thì chưa được nhận vào trường, quan hệ chưa chuyển lại trong thôn, nên người chưa về được.

Như vậy nhìn ở một khía cạnh nào đó gia đình họ vẫn còn may mắn. Anh cả Hứa đi lính, anh hai Hứa với Hứa Hiểu đều thi đỗ đại học và được trở về nhà.

Nhà họ Hứa là thuộc gia đình dòng dõi thư hương, ông và Triệu Ngọc Anh đều là giáo sư đại học, tổ tiên của họ cũng là người có học thức cao.

Người ta nói rằng theo phả hệ, một thế hệ nhất định của họ đỗ trạng nguyên, cuối cùng giữ một quan chức quan ngũ phẩm trong triều.

Đã là gia truyền học thuật từ lâu, tuy rằng không có người đỗ được trạng nguyên, nhưng vẫn có một số học giả tài giỏi có tiếng.

Chú của Hứa Hiểu trước kia từng là hiệu trưởng của một trường cấp hai, nhưng giờ trở thành phó hiệu trưởng.

Còn nhà mẹ đẻ của Triệu Ngọc Anh là một nhà tư bản, tức là làm kinh doanh.

Cậu cả Triệu kinh doanh trà là nghề của tổ tiên để lại, sau khi ly tán, còn cậu hai Triệu sau khi ra riêng thì kinh doanh vải.

Bây giờ không tiếp tục kinh doanh nữa nhưng nhà nước liên tiếp trả lại sản nghiệp thu hồi trước đó, một số khoản bị tổn thất sẽ được bù đắp tương ứng, hiện tại hai anh em nhà họ Triệu đều nhà có tiền.

Trân Kiến Quân nhận thấy những dấu vết làm việc vất vả trên mặt và trên tay chân của họ, rõ ràng là những năm này họ không có cuộc sống tốt, nếu không thì họ đã không già đi nhanh như thế này.

Nhưng từ ánh mắt và thần thái của họ, anh có thể nhìn thấy rõ ràng rằng họ khác với những người bình thường khác. Trân Kiến Quân thì không có việc gì mấy. Trước đây anh cũng ở trong vòng này.

Tuy anh không cao cấp đến mức này, nhưng cũng có liên hệ với mấy phú nhất đại, phú nhị đại trong cái vòng của những người giàu có, dù anh chưa bao giờ ăn thịt heo thì cũng đã nhìn thấy heo chạy nên anh không lạ gì.

Còn Trần Kiến Cường và Trần Hướng Quyên thì chưa từng thấy bao giờ nên có chút ngạc nhiên.

Trong bữa ăn, cậu cả Triệu và Triệu Ngọc Anh đi được một lúc, hai người lại đi vào, Triệu Ngọc Anh đi đến hỏi Trần Kiến Quân:

"Cậu cả của con vừa lúc có một căn nhà ở gần đây không dùng tới, định bán đi, con thấy như thế nào?"

"Ở gần đây luôn ạ?"

"Đúng thế"

"Ở đâu vậy?"

"Ngôi nhà đó ở ngay phía bên kia con hẻm, đi bộ mất năm phút là tới. Nếu con có hứng thú, ngày mai chúng ta cùng nhau đi xem.”

"Dạ được, cảm ơn mẹ, cảm ơn cậu." Trần Kiến Quân gật đầu liên tục, đồng thời cũng nâng ly lên kính rượu.

Thời đại ngày nay không có nhà thương mại, biệt thự xa hoa để lựa chọn, hiện nay nhà ở của mọi người đều là nhà công của nhà nước, tùy thuộc theo người đó làm nhà máy, hay đơn vị nào thì sẽ căn cứ vào tình hình thực tế của người đó để chia nhà như thế.
Bình Luận (0)
Comment