Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 140 - Chương 140: Dự Định (2)

Chương 140: Dự Định (2) Chương 140: Dự Định (2)Chương 140: Dự Định (2)

Nếu có ai muốn mua một ngôi nhà tư nhân, thì rất tiếc điêu đó là không thể, tất cả nhà ở đều là công cộng và nhà công cộng thì không thể bán.

Muốn mua thì chỉ có thể mua một cái nhà độc lập, giống như của cậu cả Triệu, bởi vì trước đây nhà của ông ấy bị tịch thu, sau khi thanh danh được phục hồi thì nhà nước trả lại tài sản gồm tiền bạc và bất động sản.

Những nhà đất đó đều được cấp giấy chứng nhận, do nhà nước Trung Quốc công nhận, có thể tự do mua bán. Có thể gặp được là một điều may mắn.

Đây là một kinh hỉ đối với Trần Kiến Quân, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, vài tháng nữa có thể cũng không tìm được nhà, không ngờ mới có vài ngày lại đã gặp được người muốn bán, mặc dù đây là do họ nhớ đến tình cảm người thân nhưng sẵn sàng bán là một việc tốt.

Nhân tình này coi như anh thiếu, sau này sẽ có cơ hội để đền đáp lại.

Ngày hôm sau, tất cả mọi người cùng đi. Tất cả mọi người ở đây là có cậu cả, Trân Kiến Quân, Hứa Hiểu, Trần Kiến Cường, Trần Hướng Quyên và Triệu Ngọc Anh, cầm chìa khóa đi đến căn nhà ở hẻm đối diện.

Căn nhà này thực sự ở rất gần, chỉ cần đi bộ qua một ngõ nhỏ, rồi đi thêm 100m là đến nơi.

"Cậu mua căn nhà này dự định muốn mua cho con trai thứ hai. Lúc đó nó đang học đại học ở gần đây. Giờ nó không dùng đến nữa nên muốn bán đi lấy tiên mặt vì giờ cậu vẫn thiếu nhiều tiền mặt." Ông ấy không dám đem mấy món đồ cổ ra bán.

"Anh họ bây giờ vẫn khỏe chứ ạ?"

Cậu cả Triệu cười: "Cậu không biết, hẳn là vẫn khỏe."

Trần Kiến Quân nhanh chóng nghĩ đến Hứa Hiểu đã nói rằng con trai thứ hai của cậu cả đã ra nước ngoài. Anh không hỏi thêm mà nhìn căn nhà, căn nhà này cũng giống nhà của Hứa Chiêu Mẫn, vật liệu sử dụng làm nhà khá tốt, nhưng không được chăm chút nhiều, đồ trang trí thì không tinh tế như bên kia, còn cơ sở vật chất thì vẫn tốt.

Ở đây cũng từng gặp những vấn đề mà Hứa Chiêu Mẫn và những người khác gặp phải lúc đầu là những khoảng không gian nhỏ được ngăn cách bởi những viên gạch một cách ngẫu nhiên bởi những người sống ở đây trước kia, công với việc đốt than dưới mái hiên nên những bức tường bị đến hun như mực vô cùng xấu xí.

Khi mở cửa ra, bên trong vẫn còn một ít rác trên mặt đất chưa được dọn dẹp, bốc ra một mùi hôi thối khó ngửi.

Bác Triệu nhìn những thứ này, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng: "Cháu xem đi, những thứ này bọn họ trả lại cho cậu là bộ dạng như bây giờ, nếu thật sự cháu muốn mua, ở trong nhà sẽ phải tốn chút công sức dọn đẹp lại"

"Đây là..." Nên móng ở không tệ, cũng vì không có gì đặc biệt cho nên không bị phá bỏ, chiếm cứ mà phân phát cho người thường, người bình thường không biết quý trọng, đến đây không biết nhìn đồ, họ không biết vật liệu là loại gỗ, đá quý, chỉ chú ý có thuận tiện hay không.

Như những người bình thường sử dụng, hầu hết các cửa ra vào và cửa sổ chạm khắc đều rách nát bọn họ liên dùng tấm gỗ gắn lên, ngăn không để lọt gió với mưa dột, hoàn toàn không để tâm xem nó có đẹp hay xấu, có hợp hay không.

Sân khá rộng, có đủ không gian sinh hoạt, còn có một đất trồng nhỏ, nhìn cỏ dại bên trên, lác đác vài cây rau, hiển nhiên ở đây trồng một ít rau xanh, nhưng bây giờ là lại trở thành không gian sống của cỏ dại.

Những người khác vào trong để xem, nhưng anh và cậu ở bên ngoài nói chuyện:

"Cậu ơi, cậu định bán căn nhà này giá bao nhiêu?"

Cậu cả Triệu báo một cái giá thực tế. Giá này dựa vào giá bán của người bán bất động sản, rồi so sánh vị trí, kích thước, giá cả vật liệu sử dụng ở đây, thực ra cũng khá công tâm. Trần Kiến Quân cũng không mặc cả, trực tiếp đáp lại: "Cảm ơn cậu, khi vê cháu sẽ đem tiền gửi cậu" Anh sẽ ghi nhớ phần tình nghĩa này.

"Cậu không vội, cháu cứ từ từ đi, để vài tháng cũng không thành vấn đề."

"Không sao, chúng cháu khi nào có thể chuyển đến đây?"

"Bây giờ cũng được luôn"

"Bây giờ?" Trân Kiến Quân có chút kinh ngạc: "Cậu cả không sợ cháu ăn vạ rồi không trả tiền sao"

"Cậu nghĩ cậu vẫn có một số khả năng nhìn người."

Lời này của ông không phải nói điêu. Ông ấy buôn bán khắp vào nam ra bắc nên đã nhìn thấy rất nhiều người, Trần Kiến Quân là cháu rể của ông, là người chính trực.

Hơn nữa, anh cũng là một sinh viên đại học đầy triển vọng, vê sau không biết sẽ làm lên nghiệp lớn gì, anh sẽ không vì một căn nhà mà hủy hoại danh tiếng của mình, như thế rất không đáng. Trần Kiến Quân cười:

"Cảm ơn sự tin tưởng của cậu. Nếu cậu có những căn nhà khác muốn bán, cháu cũng muốn mua."

Anh trong tay thực sự có tiền. Bác Triệu bật cười:

"Thằng nhóc tham lam, sau này nếu thiếu tiền xài, cậu sẽ cân nhắc đến cháu đầu tiên"

"Cám ơn cậu. Nếu có những bằng hữu của cậu có ý muốn bán nhà, cũng có thể cân nhắc tới cháu."
Bình Luận (0)
Comment