Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 142 - Chương 142: Tựu Trường (1)

Chương 142: Tựu Trường (1) Chương 142: Tựu Trường (1)Chương 142: Tựu Trường (1)

Trần Kiến Quân nhìn mà đau cả răng, nhưng cũng chẳng lộ ra ngoài, chào hỏi hai người bạn cùng ký túc: "Chào hai cậu, tôi là Trân Kiến Quân, năm nay hai mươi sáu tuổi, chuyên ngành Lâm nghiệp."

"Tôi là Đồng Đại Hiến, hai mươi chín, cũng học Lâm nghiệp." Một anh bạn trông rất trưởng thành, thực tế cũng có thể là người trưởng thành nhất ở miệng nói.

“Chu Phúc Sinh, hai mươi ba..."

Ký túc xá của họ hiện giờ đã có ba người tới, một người đến từ Đông Bắc, một người đến từ hải đảo phía cực nam, giới thiệu chưa được bao lâu thì người cuối cùng cũng đến, anh ta đến từ tỉnh lẻ cực mê ăn cay.

Mấy người trong ký túc xá bọn họ cũng thật khéo, đều tới trường báo danh vào khoảng thời gian này, người trước người sau cách nhau chưa quá một tiếng.

Trần Kiến Quân một mình tới đây, Hứa Hiểu còn chưa tới, đã tới đây tham gia trước rồi. Mà trong đám bạn cùng ký túc xá của anh, Đồng Hiến đến cùng vợ và con gái, anh ta là một thanh niên trí thức xuống nông thôn, trong đợt thi đại học này, vợ con cũng đến đến báo danh cùng anh ta.

Chu Phúc Sinh cũng đi một mình, Bạch Chí Hiền, người đến cuối cùng là người nhỏ nhất, sinh viên năm nhất, mười chín tuổi, cha mẹ anh ta cũng đến cùng, đang chịu khó quét dọn vệ sinh, Trân Kiến Quân có ngăn cũng không ngăn nổi.

Bách Minh Thư.

Dọn dẹp ký túc xá xong xuôi, họ cùng chia sẻ những món đặc sản mang tới.

Lúc ăn uống cùng nhau, đã kéo gần khoảng cách, Trần Kiến Quân đánh giá sơ qua, ba người trong ký túc xá của anh rất dễ chung sống, Chu Phúc Sinh tuy không nói nhiều, nhưng thái độ rất chân thành.

Đồng Hiến, người lớn tuổi nhất, như một người anh cả đáng tin cậy, đã có những quan điểm sống, thế giới quan, nhân sinh quan trưởng thành của riêng mình.

Còn người nhỏ tuổi nhất Bạch Chí Hiền là một hạt dẻ cười vui vẻ.

Cùng nhau ăn một bữa cơm, khoảng cách kéo gần hơn rồi, sau khi ăn tối xong thì là khoảng thời gian riêng tư, ai có cha mẹ người nhà thì ở bên cha mẹ người nhà, ai không có có thì tự làm việc của mình, hôm nay họ đã nhận sách giáo trình rồi, Trần Kiến Quân lật mở lịch học, ôm sách ngày mai học, trở về nhà họ Nhạc.

Hôm nay không yêu cầu bắt buộc phải ở lại ký túc, ngày mai chính thức khai giảng thì có, nên anh đã về đó.

Về phần tại sao phải mang theo sách ... nghe đâu thái độ học tập lúc này tương đối nghiêm khắc, anh đã có tính toán, không được quá lơ là.

Tiết thứ nhất của ngày đầu tiên, chính là tiết học cơ bản ở trường đại học-tự giới thiệu, chọn ra cán bộ lớp.

Các cán bộ lớp này được phân theo điểm đầu vào, dù sao thì tốp đầu cũng không có Trân Kiến Quân, nên anh chỉ là một sinh viên bình thường.

Lớp trưởng là người quen, chính là anh cả Đồng Hiến, cũng có nghĩa là, đây là người cao điểm nhất lớp họ.

Họ là lứa sinh viên đầu tiên sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được tổ chức lại, coi trọng trình độ thì khỏi cần nói rồi. Làm nông nghiệp là nghề chính của nhân dân, nhân dân lấy coi cái ăn là trên hết, tuy ngành của họ là lâm nghiệp nhưng cũng là một môn học quan trọng.

Sau khi chính thức học vài tiết, Trần Kiến Quân đã biết giáo viên ở đây có hiểu biết, nên anh rất chuyên tâm học tập.

Có điều ở những phương diện khác, Trần Kiến Quân vẫn hơi lấn cấn.

Anh không quen với việc mỗi khi tan học, lại phải chạy đến nhà ăn như cuộc đua 100 mét, vì đi muộn nên phải xếp hàng khá lâu, món ngon cũng bị bán hết sạch, anh cũng chẳng quen không quen muốn đi vệ sinh còn phải từ đầu này sang tận đầu kia, vòi nước của ký túc xá thì thường xuyên mất nước do đủ loại nguyên nhân, ngày nào họ cũng phải xách nước từ dưới tâng một lên...

Sống trong ký túc xá tập thể, có một điều khó chịu nữa, đó là thói quen sinh hoạt của mỗi người khác nhau. Điều đáng mừng là, trong ký túc xá của họ, không có ai ngáy to, nhưng lại có người nói mớ khi ngủ. Lần đầu tiên, anh ta đột nhiên nói gì đó sau khi ngủ, có người nghe thấy, nhưng cũng chẳng để tâm, bởi vì không nói tiếp nữa. Lần thứ hai, trước khi trời sáng, anh ta tức giận nói một câu rất dài, lần thứ ba, vào lúc nửa đêm, anh ấy nói câu gì đó trước, sau đó thì: "Hahaha, hahaha, hehehe...'

Ba người họ đều bị giật mình tỉnh dậy.

Nghe tiếng cười khúc khích này giữa đêm khuya, thật sự chẳng có gì kinh khủng hơn!

Nhưng người đang trong mộng đẹp kia lại chẳng hay biết gì: "Hehehe, hehehe, hehe ..." Như đào được bảo bối vậy, cười đứt quãng nửa tiếng đồng hồ, mới quay với thở ổn định lại.

Anh ta còn cười lâu chừng nào thì ba người kia thức lâu chừng đó, ngày hôm sau, với tư cách là ký túc xá trưởng, Đồng Hiến võ vai Bạch Chí Hiền: "Cậu có biết là ban đêm mình sẽ nói mớ không?”

Bạch Chí Hiền trợn tròn mắt: "Cái gì? Em nói mớ à? Không thể nào!"
Bình Luận (0)
Comment