Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 143 - Chương 143: Tựu Trường (2)

Chương 143: Tựu Trường (2) Chương 143: Tựu Trường (2)Chương 143: Tựu Trường (2)

Anh ta quả quyết: "Em ngủ cùng anh trai em nhiều năm như vậy, anh ấy chưa bảo em nói mớ bao giờ!"

Trần Kiến Quân ra làm chứng: "Đêm qua không biết cậu nói câu gì, hình như rất thơm, sau đó thì cứ cười hahaha, hehehe, ngắt quãng nửa tiếng đồng hồ."

Chu Phúc Sinh cũng làm chứng: "Còn cười rất to, tôi thường ngủ rất sâu, mà cũng bị cậu làm giật mình tỉnh giấc luôn."

Bạch Chí Hiền khó hiểu nhìn ba người họ: "Không phải các anh bàn nhau lừa em đấy chứ, em lớn bằng tầm này rồi, người nhà em cũng chưa từng bảo là em nói mớ.'

Đồng Hiến nhìn anh ta: "Có phải người nhà cậu ai cũng ngủ rất say không?”

Anh gật đầu: "Phải, sấm đánh không tỉnh."

"Thế thì rõ ràng rồi."

Như mỗi sáng họ thức dậy, nếu có người dậy trước, những người khác nghe được tiếng động cũng sẽ dậy theo, chỉ có mình Bạch Chí Hiền là không, chỉ khi nghe tiếng động lớn thì anh ta mới tỉnh thôi, đối với anh ta tiếng súc miệng thường ngày cũng chỉ như chẳng nghe thấy gì, suýt nữa ngủ quên mấy lần, may mà có Đồng Hiến gõ lên giường gọi anh ta dậy.

"Chuyện rất rõ ràng." Trần Kiến Quân nhìn anh ta: "Bởi vì người nhà cậu ai cũng ngủ rất say, nên không nghe thấy, tất nhiên cũng không biết cậu nói mớ."

"À, ra vậy." Anh ta nghĩ cũng thấy đúng, hơi xấu hổ gãi đầu: "Thế thì làm ồn mọi người rồi, thật ngại quá, nhưng em đâu khống chế được cái việc nói mớ này."

"Nói mớ do ảnh hưởng từ trong tiềm thức, trong thực tế cậu hy vọng mình không nói mớ lúc ngủ, thì cậu có thể tự thôi miên mình, ra lệnh cho tiên thức của mình, đừng nói gì hết, như vậy cậu sẽ không nói mớ nữa." Anh ta nói rất nghiêm túc.

Bạch Chí Hiền lúng túng: "Hả, thế cũng được sao?"

Trân Kiến Quân cười haha: "Không biết nữa, tôi quên mất là đã nghe được từ đâu rồi."

Anh thật sự không biết có đúng không, hay là chỉ là bịa đặt? Anh vừa nhìn là nhớ? Câu trả lời chính xác là... không biết.

Bạch Chí Hiền gật đầu: "Ồ, tôi sẽ tìm hiểu tài liệu, tôi sẽ khống chế bàn thân, để không nói mới nữa, xin lỗi mọi người."

Mặt anh ta hơi đỏ, bị người ta nghe được lời nói mớ của mình, vẫn có chút xấu hổ, nếu vô tình nói ra bí mật gì, vậy thì càng ngại hơn.

Đồng Hiến dịu dàng xoa đầu anh ta: "Không sao đâu, đêm qua bọn anh cũng ngủ lại được rồi."

Giai đoạn làm quen trường học có vài va chạm như thế mà trôi qua, không quen cũng phải quen, Trân Kiến Quân nộp đơn xin ra ngoài, nhưng lý do không thuyết phục được nhân viên hướng dẫn, nên anh đành ở một năm.

Thời này học đại học sẽ được phụ cấp, mỗi tháng 18 đồng tiền phụ cấp, thức ăn trong căng tin cũng được Nhà nước trợ giá, giá cả khá bình dân, mặc dù mùi vị không ngon lắm, nhưng lượng thức ăn vừa đủ, nếu tiết kiệm, còn có thể mua quần áo và đồ dùng học tập, còn đủ để gửi về đỡ đần gia đình.

Đồng Hiến là một trong những người tiết kiệm tiền gửi về quê cho vợ con, anh sống rất đạm bạc, mỗi bữa không chạy theo khẩu vị, chỉ cân đủ ăn là được, cũng chưa từng mua quần áo, vẫn chỉ có ba bộ như thế, rách thì vá, cũng không muốn mua bộ mới, tài liệu học tập thì có thể sao chép hoặc mượn của người khác, anh ta không chỉ tiêu quá mức ngoại trừ giấy và bút cần thiết.

Tình hình của Chu Phúc Sinh thì tốt hơn Đồng Hiến một chút, anh ta cũng tiết kiệm. Tiết kiệm là cái tật chung của người thời đại này, nhưng thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ tự cho mình ăn thêm.

Ngoài ra, anh ta còn chi khá nhiều tiền mua tập thơ, tuyển tập, v. v.

Những thứ đầy hơi thở văn học nghệ thuật, nghe nói thật ra nguyện vọng đầu tiên của anh ta không phải ở đây, nhưng sau này đã điều chỉnh thành nơi này.

Bạch Chí Hiền có cuộc sống hạnh phúc nhất, bố mẹ anh ta đều là công nhân viên chức, anh ta là con trai út trong nhà, không cần gửi tiền trợ cấp về, hàng tháng còn nhận được tiền trợ cấp từ bố mẹ, sống rất thoải mái.

Trần Kiến Quân thể hiện ra ngoài có mức sống trung bình, sẽ không tiết kiệm quá, cũng sẽ không quá hoang phí.

Nhưng quả thật là chỗ tiền đó và vé xe có thể tiết kiệm được rất nhiều, bởi vì mỗi tối anh sẽ về nhà ăn, bây giờ khoảng cách gần như vậy, anh có thể quay lại tắm rửa ăn tối, không cần phải giành cơm với người khác nữa.

Trước khi tiết tự học bắt đầu lại vê chăm chỉ đọc sách, người bấy giờ có một lòng nhiệt thành với việc học hành, chăm chỉ nghiêm túc học tập, Bạch Chí Hiền nhỏ tuổi nhất nên năng lực tự chủ kém nhất, dù cho buổi sáng anh ta không dậy được, nhưng lúc bình thường rồi, lên lớp đều sẽ nghiêm túc nghe giảng, sau khi tan học lại thảo luận với bạn bè, cứ có thời gian rảnh là sẽ đến thư viện, tham khảo đủ các loại tài liệu lúc tự học.

Bị hoàn cảnh như vậy tác động, Trân Kiến Quân không muốn chăm chỉ cũng đâu có được, sau khi anh hoàn hồn, mới chợt nhận ra, đã hai tháng trôi qua rồi, phòng anh đã tu sửa xong có thể vào ở rồi.
Bình Luận (0)
Comment