Chương 178: Rừng Cây Ăn Trái (1)
Chương 178: Rừng Cây Ăn Trái (1)Chương 178: Rừng Cây Ăn Trái (1)
Trần Ái Đảng ngẫm nghĩ trong chốc lát: "Đợi anh được nghỉ, chúng ta sẽ cùng đến đó, anh hỏi thử trước, em đừng để lộ câu nào, còn nữa, làm hộ cá nhân rất mạo hiểm, cầm hàng hóa nhưng trước chắc bán đi được, em cũng đừng quá mơ mộng.
"Nếu là quần jeans, bán ở đâu không được?"
Vấn đề là không có quân jeans.
Vải quần jeans được Trần Kiến Quân mua từ nông trường, đây là chỉ phí hao tổn, nhưng nếu đổi thành sản phẩm của gia đình anh ta, có thể tiết kiệm được khoảng chỉ phí này.
Đúng là anh đang cung cấp hàng cho người khác, nguồn cung cấp chính là thịt sấy được chế biến từ thịt heo, so với các cây nông nghiệp thì những thứ này không chiếm nhiều chỗ, anh lấy ra cũng dễ dàng hơn, giá trị khá cao.
Trần Ái Đảng vừa hỏi có thể nhập ít hàng hóa kiếm ít tiền tiêu vặt, Trần Kiến Quân liên dứt khoát gật đầu.
Bán cho ai cũng đều giống nhau thôi.
Trần Ái Đảng không an tâm để Phương Hồng Mai làm một mình, vậy nên sau khi lấy hàng từ chỗ Trần Kiến Quân thì cùng cô ấy đi, hai đứa trẻ gửi ở nhà bọn họ, nhờ Lưu Điền Phương trông hộ một ngày.
Trần Kiến Quân cũng có việc của mình phải làm, chỉ nhìn qua những địa chỉ kia thấy khá chính xác liên đạp xe đạp xuất phát.
Trần Ái Đảng và Phương Hồng Mai cố ý ngụy trang một xíu, như vậy nếu không nhìn kĩ thì phải rất khó để nhận ra hai người họ rốt cuộc là ai.
Đợi đến khi Trần Kiến Quân đến, hai người Trần Ái Đảng đã trở về rồi.
Trần Ái Đảng có vẻ rất hào hứng, vì tính thận trọng, bọn họ không lấy nhiều hàng lắm, phân ra vào chỗ khác nhau thì sau đó rất nhanh đã bán hết, chỉ một lần qua tay như vậy bọn họ đã kiếm được 3 đồng, nếu có thể duy trì năng suất 3 đồng một ngày như vậy, một tháng sẽ có thể kiếm đủ 90 đồng!
Phương Hồng Mai nắm chặt chiếc túi vải nhỏ trong tay, đó là tất cả tiền ngày hôm nay, cô đã đếm qua một quân, nhưng vẫn phải nắm chặt như vậy mới có cảm giác chân thật.
Thì ra tự buôn bán kiếm được nhiều tiền như vậy, chả trách người tự buôn bán càng ngày càng nhiều.
Trong hai ngày nghỉ này, bọn họ sẽ đi bán thịt heo khô.
Đợi đến lúc đi học, Trần Ái Đảng tất nhiên sẽ quay về đi học, Phương Hồng Mai cũng không có rảnh rỗi, trước khi cô trở vê đã lấy một lô hàng từ Trân Kiến Quân đem về thôn.
Không thể để hai đứa bé ở đây mãi được, hơn nữa nếu như thường xuyên quá thì sớm muộn gì cũng bị người khác biết, mặc dù lúc này lời được không ít tiền nhưng bọn họ vẫn là không muốn mang cái danh làm thuê.
Hàng hoá mua ở đây quay về bán lại cho người dân trong làng, số thịt heo khô này thật sự là hàng xịn, không phải chỉ có người trong thành mới biết xem hàng, người trong thôn cũng vậy thôi.
Ở trong thôn không có vé mua thịt, vậy nên muốn ăn thịt lại càng khó hơn, mua không được hàng tươi mới, thịt heo khô như thế này đã là rất tốt rồi.
Nhưng mà loại thịt heo khô này không phải lúc nào cũng có, Trân Kiến Quân ở trang trại nuôi rất nhiều nhưng mà anh lượng hàng hoá anh xuất ra cũng lớn, còn có một phần phải bán cho cửa hàng bách hoá để đổi lấy tiền vàng, đợi lần sau hai người Trần Ái Đảng đến Trần Kiến Quân chỉ đành vẫy tay tiếc nuối nói với họ hàng đã không còn hàng nữa.
Bây giờ hàng trong tay anh chỉ còn thịt gà khô và thịt vịt khô, loại này mà bán thì phải bán cả con, lấy hàng phải mắc hơn chút. Do dự một lúc, Trần Ái Đảng vẫn quyết định mua một ít về bán thử, hai đứa bé vẫn phải gửi ở nhà bọn họ.
Lần trước họ không trả thù lao, nhưng lần này vì muốn bọn họ giúp trông con giùm mà giúp lâu quá thì không được, nên Trần Ái Đảng đặc biệt đến hợp tác xã mua một cân bánh để thể hiện tâm ý.
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của hai người họ, Trần Kiến Quân trâm ngâm, mà hai đứa bé đã ở trong vừa nô đùa rồi.
Trân Lão Tam nói một câu: "Xem ra thời gian này anh ấy sống không dư dả." Nếu không hai người sao lại tích cực như thế chứ, ngày nghỉ lần trước đã đi bán, ngày nghỉ lần này vẫn đi.
Trần Kiến Quân nhún vai, cả người thoải mái sau đó đi ra ngoài: "Tiền tài động lòng người."
Hứa Hiểu nhìn đồng hồ một cái, đến giờ rồi, cô mở nắp nồi ra, bưng cái lồng hấp đi ra sảnh, cái nào cũng vừa to vừa trắng, trông rất hấp dẫn. Trong cái lồng này bây giờ là thịt lợn nhồi, còn cái nồi kia là bắp cải nhồi, cái nồi cuối cùng là há cảo. Số bánh bao này tất cả đều nhỏ hơn nắm tay của em bé, nói là bánh bao nhưng thật ra nói là tiểu long bao thì thích hợp hơn, Trân Kiến Quân ăn một cái một lần nhất định không có vấn đề gì.
Trần Kiến Quân vừa về, nhìn thấy cảnh này liền tiến về phía trước, tiếp lồng hấp trong tay Hứa Hiểu đặt lên bàn, nói to: "Chậm một chút, bánh bao chuẩn bị xong rồi, vào ăn bánh bao đi."