Chương 179: Rừng Cây Ăn Trái (2)
Chương 179: Rừng Cây Ăn Trái (2)Chương 179: Rừng Cây Ăn Trái (2)
Tiểu Đoàn tử lập tức kêu một tiếng, sau đó cậu bé dẫn em trai và em gái ùa vào, ngay lập tức trong sảnh trở nên đông đúc.
Đếm thử, có 7 đứa trẻ.
Ba anh em Tiểu Đoàn tử, chị em Tri Vân Tri Học, còn Thạch Căn và Thạch Trụ, tổng cộng bảy đứa trẻ, đều khoảng tâm năm tuổi.
Bọn trẻ đã ngửi thấy mùi thơm của bánh bao, ai nấy đều nhìn chằm chằm.
Trân Kiến Quân nhìn bọn chúng chơi đến chân tay mặt mũi dơ òm.
"Rửa tay trước đi, không rửa tay trước là không được ăn." Lời nói vừa phát ra, bọn chúng lại lập tức chạy đi rửa tay, sợ là chậm một bước thì sẽ không còn bánh bao mà ăn nữa.
Chẳng mấy chốc, bọn chúng đã đem bàn tay ướt đẫm nước quay lại, Trần Kiến Quân lấy đũa chấm một cái đưa vào miệng nếm, mùi vị vừa đủ, ngon, anh lập tức dùng đũa gắp một cái bánh bao đưa đến miệng Lưu Điền Phương, sau đó lại gắp một cái đưa đến miệng Trân Hướng Quyên.
Trần Kiến Cường bất mãn: "Đút, anh quên em rồi hả?" Trân Kiến Quân nhìn tay cậu vân còn đang nhào bột, lại gắp cho cậu một cái.
Làm số bánh bao này mất khá nhiều công sức, trong nhà lại nhiều người như vậy, bánh bao này không thể ít được, mấy người cùng nhau hỗ trợ, tốc độ có thể nhanh hơn chút.
Hứa Hiểu phụ trách nhà bếp, bọn họ thì ở nơi rộng rãi này để nhào bột và làm bánh.
Buổi trưa hôm nay liền ăn bánh bao trắng.
Miệng Thạch Căn và Thạch Trụ giống như rót mật: "Bà ơi, tay nghề của mọi người thật giỏi, bánh bao này làm ngon lắm ạ, con thích lắm." Trân Hướng Quyên cố ý chọc cậu bé: "Sao em chỉ nói bà làm ngon? Chị làm không ngon sao?”
"Ngon, ngon như nhaul"
Tiểu Đoàn tử ở bên cạnh gật đầu, nhìn bà nội đang ăn bánh bao, cậu bé cầm lên một cái.
"Con đi đút cho bà nội ăn."
Nghe thấy lời này, mọi người đều cười, khen cậu bé: " Đoàn Đoàn là đứa bé ngoan."
Viên Viên và Bàn Bàn không chịu thua kém: “Con cũng đi."
Việc này đối với Hứa Hiểu mà nói chính là một trách nhiệm ngọt ngào, cũng may là bánh bao cũng không to lắm, ăn ba cái vẫn được.
Người lớn ăn hai cái thì dừng lại, dù sao đi nữa đây chỉ là nồi đầu tiên, một lúc vẫn còn những mùi vị khác, chỉ có trẻ nhỏ, mỗi đứa ăn 3 cái vẫn không dừng.
Ăn được 3 cái thì Lưu Điền Phương không để bọn chúng tiếp tục ăn nữa: "Các con ra ngoài chơi trước đi, đợi một lúc, vẫn còn món khác nữa, đừng ăn no liền."
Trân Điền Quân thấy không có chỗ để mình xen vào, anh đi vào nhà bếp, Hứa Hiểu đang nhóm lửa, trong nồi vẫn còn một cái lồng hấp, Trần Kiến Quân làm giúp việc của cô.
"Để anh nhóm lửa cho, buổi trưa còn ăn gì nữa?"
"Anh muốn ăn gì?"
"Ăn mì chua cay được không? Lâu quá rồi không ăn."
"Mì chua cay hả, trong nhà vẫn còn bột khoai tây sao?"
Trần Kiến Quân gật đầu: "Còn, lần trước anh đem một gói về."
Hứa Hiểu mở tủ bên trên ra, nhìn thử, quả nhiên vẫn còn mấy cân. Cô đi ra hỏi cha mẹ chồng xem buổi trưa bọn họ còn muốn ăn gì.
Bọn họ đều nói thế nào cũng được, nghe thấy Trân Kiến Quân nói mì chua cay, bọn họ đều cảm thấy thèm, đã một thời gian không ăn món đó rồi.
Sau khi hỏi xong, Hứa Hiểu nhìn sức lửa, không có vấn đề gì thì lấy một cái chậu để ngâm bột khoai tây, những nguyên liệu khác cũng phải chuẩn bị dần rồi.
Muốn làm mì chua cay phải chuẩn bị rất nhiều thứ.
Đậu phụ trúc, mộc nhĩ, đậu phộng, me chua...
Trân Kiến Quân ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, tay phải đặt trên đầu gối chống cằm, nhìn dáng vẻ bận rộn của Hứa Hiểu trong nhà bếp, anh bị mê hoặc, đây chính là vợ của anh.
Hứa Hiểu cũng để ý đến ánh mắt trên người mình, cô quay đầu lại, nhìn Trân Kiến Đông: "Sao vậy? Sao nhìn em mãi thế?"
Trân Kiến Đông nghe cô hỏi như vậy, bật cười: "Anh nhìn vợ của mình, vợ ơi thật xinh đẹp."
Hứa Hiểu lập tức quay đầu, nhìn ngoài cửa không có ai đang đi vào, cô giận nhìn Trần Kiến Quân một cái: "Anh nói gì?" Giọng nói tự động dịu dàng đi rất nhiều.
Trân Kiến Quân đi về phía trước, nhìn thấy ngón tay của cô thì cầm tay của cô lên, đặt vào lòng bàn tay anh, nhìn chiếc nhẫn bạc mà cố cuối cùng đã đeo vào, đan tay hai người lại với nhau.
Chiếc nhẫn này đã mua rất lâu rồi, nhưng cứ không đeo lên, không dám đem ra bên ngoài để người khác thấy được, lúc trước thì cảm thấy rất đẹp nhưng sao bây giờ lại thấy có chút nhỏ?
Hứa Hiểu bị anh cầm tay, có chút ngượng ngùng, cô nhẹ nhàng võ lên cánh tay của anh: "Anh nhìn gì vậy?"
"Nhìn tay của em, thật đẹp, lân sau anh tặng em chiếc nhẫn khác nhé, em thích nhẫn vàng hay nhãn bạc? Hay là cái khác?" Nhìn cặp nhẫn một lớn một nhỏ, khoé miệng của Hứa Hiểu bất giác nở nụ cười, cô nhìn chằm chằm Trần Kiến Quân: "Em thấy cặp nhẫn này đẹp lắm rồi, thật đó, nó trong mắt em là đẹp nhất, không gì thay thế được."