Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 180 - Chương 180: Rừng Cây Ăn Trái (3)

Chương 180: Rừng Cây Ăn Trái (3) Chương 180: Rừng Cây Ăn Trái (3)Chương 180: Rừng Cây Ăn Trái (3)

Nhìn thấy sự chân thành trong mắt cô, Trần Kiến Quân lập tức huỷ bỏ ý định mua một chiếc nhẫn khác.

Không sao cả, không mua nhẫn thì vẫn còn rất nhiều loại trang sức khác, hoa tai, vòng cổ, vòng tay... còn khối thứ để lựa chọn.

Anh cố ý hỏi cô: "Sao em lại thấy nó đẹp nhất, nó đâu phải là đẹp nhất, chỉ là một cặp nhẫn bạc bình thường, em cảm thấy nó không bình thường là vì anh sao? Anh rất vui."

Hứa Hiểu cảm thấy mặt mình có chút nóng, cô cho rằng đây có lẽ là vì đứng trong phòng bếp quá lâu, người này, người này sao lại không biết xấu hổ thế chứ, những lời này nói giữa ban ngày mà được sao?

Trân Kiến Quân thích nhất là vẻ ngại ngùng này của cô, càng nhìn càng thích trêu cô, để cô càng ngượng ngùng hơn.

Dù sao đi nữa trong nhà bếp cũng không có ai, anh trực tiếp ôm eo cô từ đằng sau, đặt cằm của mình trên bả vai cô, nhìn nguyên liệu trên thớt: 'Còn phải chuẩn bị gì nữa?”

"Ừm, còn cần rau thơm, hành, anh đi ra ngoài nhổ một ít đem vào đây."

"Khụ khụt"

Lúc này có người ho mạnh hai cái, Trần Hướng Quyên đứng ở cửa bếp, hai mắt đảo qua: "Em không nhìn thấy gì cả, em vào đây để lấy thau."

Hứa Hiểu đột nhiên nhảy ra giống như cái lò xo bị đè mạnh, có chút luống cuống tay chân đưa cái thau gỗ bên cạnh cho cô, mắt căn bản không dám nhìn thẳng vào Trần Hướng Quyên.

Nhân lúc chị dâu không nhìn hành động của mình, Trân Hướng Quyên che miệng, nháy mắt với Trân Kiến Quân một cái rồi ra ngoài. Trần Kiến Quân chẳng có chút ngại ngùng nào, về phương diện này độ dày của da mặt anh tuyệt đối không gì hề hấn gì, hơn nữa, cái tật này của anh không phải mới ngày một ngày hai, trong nhà ai cũng từng bắt gặp, anh sớm đã quen rồi.

Chỉ là Hứa Hiểu mãi không quen, bất luận là bao nhiêu lần thì cô cũng không quen thân mật với anh ở những nơi khác ngoại trừ phòng ngủ.

Đặc biệt là vào lúc thanh thiên bạch nhật.

Nhìn đôi tai đỏ bừng của Hứa Hiểu, Trần Kiến Đông không cố ý chọc cô nữa, cho cô không gian.

"Anh đi nhổ rau thơm đây."

"Vâng." Ra ngoài nhanh chút đi, đừng loanh quanh ở đây nữa, chỉ làm cô mất tập trung thôi.

Buổi trưa nay mì chua cay, người không ăn được chua cay thì cho ít dấm, nước sốt, còn nếu ăn được thì có thể cho thêm tuỳ thích, không muốn ăn mì thì có thể ăn bánh bao.

Bánh bao còn dư thì cất vào tủ đông, muốn ăn thì lấy ra hấp lại thì có thể ăn được rồi, đợi đến buổi chiều, Trần Ái Đảng và Phương Hồng Mai đã quay về.

Nhìn độ rộng giữa cặp lông mày, hiển nhiên lần này buôn bán cũng không tệ.

Trước khi đi, Lưu Điền Phương đưa cho bọn họ 8 cái bánh bao đã được cấp đông để họ mang về.

Cùng về với họ còn có một lô hàng, ngày mai không đến nữa, hẹn trước là ngày nghỉ lần sau sẽ đến tiếp.

Cứ như vậy, dựa vào số hàng mượn từ chỗ Trần Kiến Quân để kiếm chút tiền chênh lệch giá, thu nhập Phương Hồng Mai không bằng những người công nhân kia, nhưng cũng chênh lệch không nhiều với những người công nhân tạm thời đó.

Tự có việc phải làm, cô cũng không có nhiều suy nghĩ khác nữa, trong đầu toàn là kiếm tiên kiếm tiền. Kiếm tiền làm người ta vui vẻ.

Mặc dù Lưu Điền Phương cuối tuần phải giúp bọn họ chăm con, nhưng mà bản thân bọn chúng phải trông coi.

Chăn hai con cừu cũng là chăn mà chăn bốn con cừu cũng là chăn, đều giống nhau cả, hơn nữa bọn chúng cũng hiểu truyện, buổi sáng sau khi ăn cơm xong liền đến đây, buổi trưa thì hai đứa bé ở đây ăn cơm trưa, buổi chiều thì thường sẽ bán xong, cũng không ở lại đây ăn cơm tối, hơn nữa mỗi lần đều có đồ phải gửi, tiền trợ cấp giả vờ thì để bọn chúng ăn uống, chung sống với như vậy, bọn họ cũng không có mâu thuẫn gì, họ hàng vốn dĩ là phải giúp đỡ lẫn nhau, quan hệ huyết thống ở thời đại này vẫn khá khắn khít.

Nếu như là Trần Kiến Quân thì anh sẽ thấy không kiên nhẫn, nhưng Lưu Điền Phương và Trần Lão Tam thì sẽ không có suy nghĩ như vậy, chỉ cần hiểu lý lẽ, có qua có lại, thì sẽ không ngần ngại mà giơ tay ra giúp đỡ.

Vừa chớp mắt đã đến năm 1979. một năm trôi qua, tất nhiên sẽ có rất nhiều sự thay đổi xảy ra, có rất nhiều hợp tác xã không thể tồn tại được nữa, hộ cá thể mọc lên như nấm, cả một vùng ở thủ đô đã hoàn toàn thực hiện chế độ gia đình liên sản nhận thầu.

Trần Kiến Quân không dễ dàng gì nhận thầu của một vừa hoa quả ở một thôn gần trường học của anh.

Trường đại học vốn dĩ ở một nơi khá là hẻo lánh, khu vực ở trung tâm thành phố đắt đỏ. Trường học chiếm diện tích quá lớn, nhưng ở ngoại ô thì không như vậy, đất đủ rộng, Trần Kiến Quân nghĩ rằng nơi này vốn dĩ chính là viện nông nghiệp, vậy nên địa điểm được chọn khá là hẻo lánh, bước ra cổng trường chưa được bao xa chính là đồng ruộng, anh từ trường học đi bộ tâm 30 phút là tới thôn Đại Khảm, thứ mà anh thầu chính là bốn ngọn núi trước cửa thôn Đại Khảm.
Bình Luận (0)
Comment