Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 181 - Chương 181: Bạn Bè (1)

Chương 181: Bạn Bè (1) Chương 181: Bạn Bè (1)Chương 181: Bạn Bè (1)

Trong đó có ba ngọn núi vốn dĩ là để trông cây ăn trái, có điều thiếu sự quản lý, trái cây thu hoạch mỗi năm vừa ít vừa chát, mỗi năm đều cho đám trẻ trong thôn làm bữa ăn ngon, ngọn núi còn lại chính là rừng tre.

Cây tre ở đây của bọn họ đầy khắp núi đồi, không thiếu, cũng không đáng tiền, Trần Kiến Quân nghĩ cây tre có nhiều tác dụng nên thầu luôn.

Thời hạn thuê là thời hạn dài nhất, tiền thuê mỗi năm trả một lần.

Năm nay, anh là sinh viên năm 3.

Khu rừng cây ăn quả rất hỗn tạp, hồng, táo, lê, hâu hết là cây đào, từng quả của nó trông giống như không có đủ dưỡng chất. Trước tiên Trần Kiến Quân tìm dân làng nhờ bọn họ giúp loại bỏ cỏ dại, cũng không nói cho tiền, chỉ cho bánh dầu trộn với bột mì trắng.

Bởi vì là lúc nông nhàn, mọi người không có chuyện gì làm nên rất nhiều người đến đăng ký, cũng có không ít những thiếu nam thiếu nữ đang tuổi lớn, đều là thừa dịp không có việc gì làm mà đến kiếm chút đồ ăn.

Trần Kiến Quân phân chia ra từng khu vực, dọn dẹp sạch sẽ bao nhiêu thì cho bấy nhiêu bánh dầu, Trần lão Tam phụ trách giám sát, mà ở ranh giới, ông dùng tre vây quanh, căn bản không phòng được loại người kia nhưng chủ yếu là tuyên bố nơi này đã có người, đồng thời ông trông cây cẩu kỷ non thành một vòng xung quanh, đợi đến khi chúng lớn lên thì chính là hàng rào tự nhiên.

Ông ấy chọn những cây suy dinh dưỡng để bắt đầu cắt tỉa, bỏ đi những cành cây không cần thiết và bón phân cho chúng.

Thiếu sự chăm sóc, nơi đây trở nên quá tồi tàn, không ít nơi cỏ dại còn mọc cao hơn cả cây ăn quả.

Mà ở bãi đất trống bằng phẳng, Trần Kiến Quân chặt cây trúc xuống, xây dựng một tòa nhà trúc dùng để đặt đồ dùng, sau này nếu cần thiết, có thể miễn cưỡng dùng để trực đêm.

Anh ta trồng cây con mới ở những nơi đất bỏ trống hoặc những cây kém phát triển. Ban đầu ở đây có một rừng đào, anh đã ghép đào với giống cây biến dị mới

Biến dị mới của anh đã được khẳng định, nó có thể làm cho quả đào trở nên ngọt và ngon hơn.

Giống như cây ăn quả ngay từ đầu không cần nghĩ đến thu hoạch, cho nên năm nay anh phải nghỉ ngơi hồi phục một phen, cây ăn quả đến năm sau mới có một chút thu hoạch vì vậy năm nay để chúng nghỉ ngơi lấy sức thật tốt.

Cũng trong năm nay, Phương Hồng Mai mang thai, cái thai này gây phản ứng rất lớn, cô không có cách nào chăm sóc bản thân và hai đứa con nên lựa chọn về nhà sinh con.

Lần này, đương nhiên hai đứa con cũng theo cô trở về, đợi đến khi đứa nhỏ sinh ra, đến lúc đó lại xem xét có nên quay lại thủ đô hay không.

Ngôi nhà đương nhiên cũng được trả lại, Trần Ái Đảng sẽ ở luôn tại trường.

Trần Kiến Quân cảm thấy thời gian này thật sự rất tốt, bởi vì đợi đến năm sau có lẽ sẽ phát động kế hoạch hóa gia đình, đến lúc đó sẽ có nhiều khúc mắc, nhiều người muốn sinh thêm con lại phải đấu trí so dũng với bên tổ chức kế hoạch hóa gia đình.

Về cơ bản, Trân Kiến Quân muốn làm chuyện gì trong nhà sẽ không có phản đối, tuổi của anh không lớn nhưng tất cả mọi người sẽ không phản bác ý muốn của anh, bất kể là thi đại học chuyên ngành, hay là ký hợp đồng vườn cây ăn quả, sau khi hỏi rõ ràng sẽ buông tay để cho anh ta làm, sau lưng lại luôn âm thầm ủng hộ.

Cho tới nay, anh chưa từng làm bọn họ thất vọng.

Hứa Hiểu và Triệu Ngọc Anh đi dạo trong trung tâm thương mại, cô nắm tay Tròn Trịa và Mập Mạp, còn Tiểu Đoàn Tử thì theo sát bên cạnh Triệu Ngọc Anh. Hôm nay là ngày đầu tiên trung tâm mua sắm mới này khai trương, người đến người đi, họ phải nắm chặt tay những đứa trẻ nếu không nó sẽ bị lạc.

"Rất nhiều người nha."

"Nghe nói hàng hóa ở đây rất đầy đủ, có không ít đồ vật từ bên ngoài tới." Triệu Ngọc Anh chỉ tay vào những đồ ngoại quốc.

"Bảng hiệu đều là tiếng Anh."

"Chúng ta đi xem quần áo đi." Hứa Hiểu nhìn những bộ quần áo màu sắc diễm lệ kia, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn qua.

"Đi đi đi." Triệu Ngọc Anh dẫn đầu, chen ra một con đường.

Quần áo nước ngoài đẹp thì đẹp thật, nhưng so với bọn họ lại quá mức hở hang. Hứa Hiểu rất thích một cái váy màu đỏ, do dự thật lâu vẫn không nỡ xuống tay, phía trước còn tốt, sau lưng lại hở, sẽ lộ ra làn da, Triệu Ngọc Anh nhìn thấy thì trực tiếp kéo cô đi.

"Loại quần áo này con còn muốn mua, con có thể mặc chúng được sao?"

"Nhưng chúng rất đẹp." Hứa Hiểu lưu luyến không rời.

"Con ghi nhớ nó chưa, quay về thì tự mình làm một cái giống như vậy, giá lại rẻ hơn rất nhiều"

"Con không làm ra được thứ đẹp như vậy."

"Nhưng con có thể mặc thứ con tự làm ra ngoài, chúng ta đi xem trang sức đi."

Cửa hàng trang sức bên trong từng miếng lấp lánh như pha lê.
Bình Luận (0)
Comment