Chương 182: Bạn Bè (2)
Chương 182: Bạn Bè (2)Chương 182: Bạn Bè (2)
Hứa Hiểu lần đầu xem giá kim cương, khoảng thời gian trước Trần Kiến Quân tặng cô một bộ trang sức kim cương, cũng không phải rất lớn, nhưng rất đẹp, cô chọn một ít kích thước không khác mấy rồi nhìn giá cả bên dưới nó, tim đập một trận.
Triệu Ngọc Anh đã thử vòng tay, bà đã nhìn trúng một đôi ngọc lục bảo.
"Hiểu Hiểu, nhìn đôi này xem, đẹp không?”
"Đẹp ạ." Lời này của Hứa Hiểu rất nghiêm túc, làn da Triệu Ngọc Anh vốn trắng, đeo màu xanh lá cây trong suốt trông càng thêm trắng nõn.
"Mẹ cũng cảm thấy đẹp."
"Dì Triệu, Hiểu Hiểu, đã lâu không gặp." Một tiếng gọi, Triệu Ngọc Anh và Hứa Hiểu đều ngẩng đầu nhìn lại.
Trên mặt Hứa Hiểu lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Cậu là Nguyệt Hoa à?"
"Đúng vậy, đã lâu không gặp."
"Nguyệt Hoa đã lớn lên thành một cô nương xinh đẹp, mấy năm nay trôi qua thế nào." Triệu Ngọc Anh cũng nhận ra, đây là bạn học của con gái, đã từng gặp vài lần, sau đó nghe nói ra nước ngoài phát triển.
"Cũng được ạ, mọi người thế nào?"
"Cũng không có khó khăn gì. Nhiều năm như vậy, trông cháu cũng không thay đổi mấy."
"Dì cũng vậy, cháu vừa nhìn thấy đã nhận ra."
"Cậu trở về khi nào vậy?" Hứa Hiểu nhìn người bạn thời thơ ấu ăn mặc gọn gàng tinh xảo, đã trôi qua bao lâu, mười một hay mười hai năm rồi.
"Gần đây thôi, không phải nhà nước đang thu hút đầu tư sao? Nhà mình cũng chen một chân vào, cửa hàng trang sức này là mình và bạn bè cùng nhau mở, nếu cậu nhìn trúng thứ gì, mình sẽ giảm giá tám phần trăm."
"Nhà các cậu dự định về nước phát triển sao?"
"Ba mình nói không thể rời xa quê hương nên cả nhà mình cùng nhau về." Giọng nói của cô ấy là tươi cười nhưng Hứa Hiểu không biết có phải thật hay không
Lúc trước nghe nói qua, sản nghiệp nhà bọn họ đều đã chuyển ra nước ngoài, cứ nghĩ là không trở về nữa.
"Đây là?" Hoàng Nguyệt Hoa nhìn ba đứa nhỏ, có chút do dự.
"Đây là con mình, đây là con trai lớn Trần Khải Triều, con trai thứ hai Trần Khải Thiều, con trai thứ ba Trân Khải Húc." Những lúc như này nên dùng tên thật.
"Đều là con của cậu, bao nhiêu tuổi rôi?" Cho dù có dự cảm trước nhưng Hoàng Nguyệt Hoa vẫn có chút giật mình, các cô tuổi tác tương đương, con trai của cô còn chưa tới ba tuổi.
"Đứa lớn năm nay tám tuổi còn đứa nhỏ 6 tuổi."
"Đây có phải là cặp song sinh không? Hai đứa trông rất giống nhau."
"Đúng vậy."
Ánh mắt Hoàng Nguyệt Hoa nhìn về phía Hứa Hiểu đã có chút cảm giác ưu việt.
Phụ nữ ở trong nước phải trải qua bao nhiêu vất vả, lúc trước nghe nói còn phải về nông thôn làm ruộng, kết hôn từ khi còn trẻ, lúc cô ấy kết hôn, có lẽ mình vẫn đang đi học đại học.
Nhìn cách ăn mặc của bọn họ đều là vải vóc bình thường, trông cũng không được tốt lắm.
"Lần sau có cơ hội mình sẽ giới thiệu với mọi người con trai mình, chắc hẳn có thể chơi cùng nhau”
"Được." Triệu Ngọc Anh lấy vòng tay xuống, đặt lên bàn: "Giúp tôi bọc cái này lại."
"Giảm giá tám phần trăm." Hoàng Nguyệt Hoa dặn dò nhân viên đóng gói.
"Cảm ơn cháu." Triệu Ngọc Anh đã trải qua nhiều thứ, Hứa Hiểu không phát hiện sự kiêu ngạo của Hoàng Nguyệt Hoa nhưng bà đã nhận ra.
Bà không tức giận, chỉ cảm thấy buồn cười.
Vì sao phải tức giận, vốn là người không quen, nếu bởi vì bị người khác khinh thường đã tức giận, vậy đã sớm tức no rồi.
"Cậu sống ở đâu? Khi nào rảnh mình sẽ qua trò chuyện cùng cậu, hiện giờ mình bận."
"Cuối tuần mình thường ở nhà." Hứa Hiểu báo địa chỉ.
"Cuối tuần cậu làm gì?"
"Đại học, mình phải đi học."
"Thì ra cậu đang học đại học, cậu học chuyên ngành gì?" Cô dừng lại khi đang nhận gói hàng
“Chuyên ngành sư phạm."
"Giáo viên tương lai à.'
"Đúng vậy."
"Hẹn gặp lại lần sau, tạm biệt."
Rời khỏi cửa hàng trang sức, bọn nhỏ đợi đi ra xa mới nói: "Dì đó thật xinh đẹp, ngoài miệng còn rất đỏ."
"Là rất đẹp, ngoài miệng đỏ như vậy là do bôi son."
"Chị cũng bôi sao?”
"Không có, em thấy giống không." Triệu Ngọc Anh không nói gì.
Còn chưa nhất định còn có thể gặp lại.
Dâu tây đã chín.
Khi Hoàng Nguyệt Hoa dẫn theo con trai, cầm lễ vật tới ôn chuyện với bạn học cũ, đúng lúc gia đình bọn họ từ thôn Đại Khảm thu hoạch một sọt dâu tây trở về.
Hoàng Nguyệt Hoa cho rằng lúc cô từ trên xe xuống sẽ bị vây quanh nhưng căn bản không hề có.
Cô gõ cửa, cánh cửa được mở ra nhanh chóng.
Trân Hướng Quyên nhìn người phụ nữ mặc váy tây này, ngừng lại một chút: "Cô, cô tìm người nào?”
"Đây là nhà Hứa Hiểu sao? Tôi là bạn cùng lớp của cô ấy."
"Vâng." Cô bé tinh mắt nhìn thấy chiếc xe ở cửa: "Đó là..."
"Bởi vì khoảng cách hơi xa nên tôi lái xe tới đây."
Chiếc xe đó là của cô gái này!
"Nguyệt Hoa?”
Hứa Hiểu đi tới khi nghe được giọng nói.
Họ cùng nhau đến sân trong, tất cả mọi người đều ở chỗ này, ngoại trừ người nhà bọn họ ra, còn có hai người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.