Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 183 - Chương 183: Thân Thế Cẩu Huyết (1)

Chương 183: Thân Thế Cẩu Huyết (1) Chương 183: Thân Thế Cẩu Huyết (1)Chương 183: Thân Thế Cẩu Huyết (1)

"Cậu tới đúng lúc lắm, hôm nay chúng ta lân đầu tiên thu hoạch dâu tây, hái được không ít, cậu muốn nếm thử không."

"Cảm ơn."

Hứa Hiểu lần lượt giới thiệu gia đình cô ấy, Trần Kiến Quân gật đầu mỉm cười với cô chào hỏi, sau đó tiếp tục thuần thục dùng tiếng Anh trao đổi với hai người bạn của anh.

Một trong số họ tên là Felix, một người tên là Allan, là anh em họ, đến đây để đi du lịch và khảo sát.

Trên Vạn Lý Trường Thành, Trần Kiến Quân thuần thục trả lời câu hỏi của họ, sau một thời gian ngắn trao đổi, họ trở thành bạn bè, Trân Kiến Quân thuận thế mời bọn họ đến vườn cây ăn quả hái dâu sau khi dâu chín và họ đã đồng ý.

Cô ấy không nghĩ tới sẽ có người nước ngoài xuất hiện ở đây. Trong mắt Hoàng Nguyệt Hoa hiện lên sự tò mò.

Xem ra bạn học cũ của cô không nghèo túng như cô tưởng tượng.

"Họ có phải là bạn của người yêu cậu không?" Trong khi ăn dâu tây chua chua ngọt ngọt, Hoàng Nguyệt Hoa hỏi Hứa Hiểu.

Hứa Hiểu gật gật đầu: 'Đúng đó."

"Hôm nay có phải mình đến không đúng lúc không."

"Sao có thể chứ, càng nhiều người càng náo nhiệt. Đây là con trai của cậu sao? Trông thật đáng yêu, nhìn rất giống cậu."

"Bọn họ cũng nói giống tôi nhiêu hơn một chút, Bích Trạch, gọi là dì."

"Dì.”

"Thật ngoan, cháu muốn chơi với anh trai không? Đây là anh Khải Triều, đây là anh Khải Thịnh, đây là anh Khải Húc."

"... Hai anh giống nhaul" Đứa trẻ nhìn cặp song sinh trong sự ngạc nhiên.

"Họ là cặp song sinh...'

Hai bên mỗi người chiếm một chỗ nói chuyện phiếm, Lưu Điền Phương và Trân Hướng Quyên đang ở trong phòng bếp bận rộn.

Hôm nay muốn chiêu đãi khách, Trân Kiến Quân nói, càng phong phú càng tốt.

Lưu Điền Phương nhận thấy Trần Kiến Quân rất để ý tới hai người nước ngoài này, tất cả vốn liếng đều thể hiện ra.

Bữa cơm trưa rất phong phú, có thịt của con bay trên trời, trên mặt đất, con sống dưới biển cũng có, Phí Khắc Tư liên tục giơ ngón tay cái với Ngải Nhĩ Lan.

Món ăn Trung Quốc ngon như thế nào, thì sau này nhìn mấy nhà hàng Trung Quốc mọc lên như nấm cũng đủ để chứng minh rồi.

Tính toán của Hoàng Nguyệt Hoa cũng đã thất bại. Cô ta chọn lựa trang sức thật cẩn thận rồi chạy xe tới gặp bạn cũ, nhưng hiện thực khác với tưởng tượng của cô ta, ý định muốn khoe khoang cũng không còn nữa. Nếu địa vị chênh lệch thì còn muốn khoe, chứ đã ngang hàng thì khoe làm gì nữa.

Cô ta đã sống ở nước ngoài từ lâu nên có hiểu biết sâu rộng, mỗi khi rảnh lại nói chuyện phiếm với Hứa Hiểu, điều này làm Hứa Hiểu rất vui, vì những người bạn trước đã đã đường ai nấy đi, không có mấy khi gặp lại.

Khi nhóm người Phí Khắc Tư sắp phải về nước, Trân Kiến Quân tặng họ hai hộp mứt trái cây, đây là mứt dâu làm từ quả dâu tươi, cũng chính là một trong số ít khả năng của anh.

Kiếp trước, sau khi trưởng thành, người anh em tốt của anh đã ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, món mứt trái cây này là món tủ của mẹ vợ của người bạn đó, năm nào bà cũng làm thật nhiều rồi đem đi tặng.

Anh ta là người hâm mộ trung thành của món này, lúc trước anh ta cưới được vợ cũng là nhờ vào món mứt trái cây này làm bà mối, sau khi về nước, người bạn đó không những tặng cho Trần Kiến Quân, mà còn chỉ anh cách làm nó.

Anh chia tỷ lệ dựa theo ký ức của kiếp trước, để hương vị của nó có thể giống với hương vị trong trí nhớ của anh.

Tuy anh không quá thích món này nhưng món này lại rất hợp khẩu vị với người nước ngoài, khi họ ăn bánh mì thì hay phết mứt trái cây lên trên, nếu có thể phát triển ra thị trường nước ngoài thì càng tốt.

Món quà này tuy không đáng giá bao nhiêu nhưng được làm quả dâu do chính họ hái nên nhóm người Phí Khắc Tư rất vui vẻ nhận lấy. Sau khi về nước, họ nhớ tới hộp mứt trái cây này thì ăn ra ăn thử, không lâu sau thì Trân Kiến Quân nhận được cuộc điện thoại từ bên kia đại dương, họ nói rằng món mứt này rất hợp khẩu vị với họ và mong rằng có thể mua được nó.

Đương nhiên là Trân Kiến Quân không lấy tiền của họ, anh làm thêm mấy hộp rồi gửi sang địa chỉ bên đó.

Anh làm rất nhiều chuyện vì tương lai của chính mình, hồi còn học đại học anh đã như vậy rồi, từ cách ăn mặc tới cách làm việc, có rất nhiều có ý kiến trái chiều với anh, các bạn trong lớp kháo nhau rằng anh không biết tận hưởng, nhưng Trần Kiến Quân không quan tâm. Mỗi người có hành trình của riêng mình, anh không thể chịu được nếu trong tương lai phải sống trong gò bó, nên lựa chọn việc kinh doanh cũng là để mình tự do tự tại hơn.

Người trong ký túc xá cũng đã khuyên anh nhưng thấy cuộc sống của anh càng ngày càng tốt hơn thì không nói gì nữa, dù sao thì ai cũng có lý tưởng của riêng mình.

Bây giờ việc khởi nghiệp là một việc cần phải có sự can đảm, đối với bọn họ mà nói, sau khi tốt nghiệp thì tìm một công việc ổn định là an toàn nhất rồi.
Bình Luận (0)
Comment