Chương 184: Thân Thế Cẩu Huyết (2)
Chương 184: Thân Thế Cẩu Huyết (2)Chương 184: Thân Thế Cẩu Huyết (2)
Trần Kiến Quân đi học về, thấy có một chiếc xe đạp lạ dựng ở trong viện, anh bước về phía trước thì nhìn thấy vị khách này.
Người đó cũng không phải người lạ, chính là Tôn Trung Tài, năm nào ông ta cũng tới thăm hai lân nhưng bây giờ càng lúc càng thoải mái hơn nên không thèm né tránh người khác nữa.
Lúc anh đi vào thì thấy mẹ mình đang vui vẻ nói chuyện với anh ta, bây giờ ông ta đã thông suốt rồi nên có thể thoải mái kể chuyện lúc ông ta còn ở thôn Trần Ốc.
Trên phương diện này, Trần Kiến Quân rất hâm mộ ông ta.
Nội tâm đã trở nên đủ mạnh mẽ, nhiều người không muốn nhắc lại vết sẹo của mình nữa.
"Chú Tôn."
Trân Kiến Quân lên tiếng chào hỏi, ông ta thấy Trân Kiến Quân đã về thì nở nụ cười thân thiện: 'Kiến Quân về rồi à, hôm nay chú tới là có tin tốt muốn nói đây."
"Tin tốt? Là tin tốt gì vậy?" Anh nhìn Trân Lão Tam và Lưu Điền Phương thì thấy mắt bà đã đỏ lên rồi.
Đây là chuyện mà anh chưa từng thấy, ngoại trừ lúc chị cả Trần Hướng Hồng phải gửi đứa con gái nhỏ đi, rồi lần khó sinh thì anh chưa từng thấy bà rơi một giọt nước mắt nào, thậm chí lúc gặp khó khăn cũng không.
Cuối cùng là tin tốt gì mà bà lại xúc động như vậy?
"Mẹ? Có chuyện gì vậy ạ?”
Trần Lão Tam cũng đang kích động: "Là chuyện tốt đấy con à." Rồi ông sực nhớ là Trần Kiến Quân còn chưa biết chuyện nên dừng lại không nói nữa.
Tôn Trung Tài cũng hiểu, ông ấy nở nụ cười sâu xa rồi nói: "Không nói được không nói được, đã không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi, lần sau lại ghé thăm nhé."
Trần Kiến Quân chẳng hiểu ra sao, họ đang úp mở chuyện gì vậy?
Trước khi anh hỏi thì Lưu Điền Phương đã cản anh lại: "Mẹ biết con muốn hỏi cái gì, sẽ nói cho con nhưng con để mẹ nghĩ nên nói với con thế nào đã." Cứ như vậy mà chặn miệng anh lại.
Nói ra thì rất dài.
Trước khi ba mẹ nói ra, Trần Kiến Quân thật sự không nghĩ tới thì ra ba mẹ anh không phải là người bình thường.
Trân Lão Tam là người làm thì đúng rồi, nhưng Lưu Điền Phương không phải là người ở, bà là cô chủ đấy, nhưng là lại cô chủ gì?
Từ nhỏ đến lớn bà chưa từng chịu khổ, nhưng gia đình ba cũng không phải gia đình kiểu mới thường cho con gái được đi học sau đó du học gì gì đó, nhà bà chưa tới mức đó, tên thật của Lưu Điên Phương là Lưu Phương Hoa, Trân Lão Tam là người sai vặt của anh hai bà.
Lại nói tiếp, nhà bà không giống với những gia đình nhà giàu truyền thống, vì lúc đầu cũng chỉ là gia đình nông dân bình thường thôi, ông nội bà còn không biết chữ, nhưng sức khoẻ lại rất tốt nên kiếm tiên bằng cách thành lập băng đảng với mấy người anh em.
Sau đó ba của bà cũng giống như vậy, cũng không biết chữ, cũng đi theo con đường thổ phỉ, tức là kiếm tiên bẩn từ những công việc không trong sáng, nhưng lại khá có danh tiếng trong mắt người thường, vì thời đó còn loạn, họ lại không đụng vào người địa phương, nói cách khác là giúp bảo vệ an ninh ở địa phương.
Trước bà còn có ba người anh trai, anh cả đã tòng quân, lại còn kết thù với người khác. Sau khi anh cả chết thì tên đó tới nhà bọn họ muốn trả thù, anh ta hợp tác với chú hai, là con vợ lẽ của ông nội, rồi chiếm đoạt hết sản nghiệp của gia đình bà, anh hai anh ba chết ngay tại chỗ, nếu như không có một người ở mật báo thì bà đã chạy không thoát. Bà không muốn trở thành vợ lẽ của một tên đàn ông đáng tuổi ba mình nên đã bỏ trốn với người sai vặt của anh hai. Để không bị chú hai bắt được, bà phải sống trong thân phận của cô người ở đã mất rồi tới quê nhà của Trần Lão Tam sinh sống.
Nghĩ lại thì cũng đã ba mươi năm rồi.
Ba mẹ anh trai bà đều đã mất, ngôi nhà kia không còn là nhà bà nữa, nhiều năm trôi qua cũng không có ý định quay về nữa, nhưng khi nghe được tin mới thì trái tim vốn đã khô héo lại bừng sống dậy.
Mà tin tốt bây giờ chính là chú hai đã qua đời vì bạo bệnh, nghe nói lúc chết cũng không được yên bình gì, vốn dĩ bọn họ đã là đối tượng bị tấn công, về sau hai người con trai và một người con gái đã chết trong cuộc phong trào.
Còn lại một trai một gái thì trở mặt thành thù vì tranh giành tài sản, giết hại lẫn nhau, còn dẫn sói vào nhà, cuối cùng thì ông ta chẳng còn đứa con nào, tài sản cũng không, công sức chiếm đoạt coi như đổ sông đổ biển.
Bà vốn định sẽ sống ẩn dật, lúc đầu là vì sợ chú hai tìm được sẽ bắt bà lại, chuyện về sau thì khỏi phải nói.
Bởi vì bà lo rằng gia đình bà giàu có là nhờ vào phe tư bản đã thua trận.
Lúc đó thà là một tên dân quèn nghèo khổ còn hơn, nhưng bây giờ bạn bè quốc tế đã mở cửa nên chắc không có việc gì đâu, bà cũng chỉ nói với mỗi Trần Kiến Quân thôi mà.