Chương 185: Thân Thế Cẩu Huyết (3)
Chương 185: Thân Thế Cẩu Huyết (3)Chương 185: Thân Thế Cẩu Huyết (3)
Nói xong, Lưu Điền Phương hơi lo lắng không biết con trai có tiếp nhận được sự thật này không?
Có khi nào sẽ có khúc mắc trong lòng không?
"Nếu vậy, ông ngoại không biết chữ, sao mẹ lại dạy chữ cho con được vậy?" Trân Kiến Quân hỏi một câu lệch khỏi trọng điểm.
Trân Lão Tam và Lưu Điền Phương đang chờ anh bình tĩnh: "..."
Thật lâu sau Lưu Điền Phương mới lên tiếng: "Bà ngoại con xuất thân từ dòng dõi thư hương, ngày trước bị quân Nhật hãm hại nên cửa nát nhà tan, ông ngoại con dũng cảm nên cứu được gia đình, anh em mẹ đều được bà ngoại con dạy dỗ từ lúc vỡ lòng.'
"Ba người bác cũng vậy phải không ạ?"
"Phải, cậu cả thì đi theo ông ngoại, bác hai và bác ba thì đi theo bà ngoại, tuy tuổi còn nhỏ nhưng học rất giỏi, nhưng ở thời đó thì giỏi học không thể bằng giỏi đánh được."
Lúc kể chuyện, Lưu Điền Phương rất bình tĩnh.
Chuyện đã qua nhiêu năm, nhưng mỗi lần bà nhớ lại, trong lòng vẫn đau đớn như bị kiến gặm, khổ sở, thương tâm, thống hận, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh.
Người thân không còn, Lưu Điền Phương chỉ có một mình, có thể hiểu được tâm trạng của bà bây giờ.
Trân Kiến Quân không muốn nhắc lại, nhưng anh vẫn phải xác nhận nên anh cẩn thận lên tiếng: "Ba người bác của con đã chắc chắn..."
"Không thể tìm được di thể của bác cả con, nhưng bác hai đã tìm thấy ngọc bội mà bác cả luôn mang theo trong người. Lúc trước bà ngoại con chết bệnh, ông ngoại thì chết vì tức giận, là mẹ lo liệu chuyện hậu sự, mẹ cũng không tận mắt nhìn thấy bác hai bác ba con mất nhưng đã không nghe thấy tin tức gì nhiều năm rồi..."
Trần Kiến Quân lập tức đổi đề tài: "Chú Tôn là người quen cũ của mẹ à?”
Lưu Điền Phương gật đầu: "Chú ấy là đàn anh của chú hai con, hai người có chung một thây, mẹ đã từng gặp hai lần rồi."
Cho nên lúc trùng hợp gặp lại ông ấy được thả ra ở thôn Trần Ốc, Lưu Điền Phương mới ra tay giúp đỡ.
"Đúng là số trời, chuyện trước kia không cần nhắc tới nữa, cuộc sống sau này sẽ càng lúc càng tốt hơn."
Trần Kiến Quân cảm thấy anh nên im lặng, tin này tới quá bất ngờ, anh đỡ không được.
Bảo sao mẹ hiểu được mấy quyển sách như Tam Tự kinh, bảo sao mẹ mắng người trên phố không thua kém ai, muốn thục nữ có thục nữ, muốn đanh đá có đanh đá, thì ra mẹ lại có một xuất thân như vậy.
Bây giờ Trần Kiến Quân mới hiểu được.
Lúc còn khó khăn, hai người vợ chồng không biết trông trọt sao có thể nuôi được sáu đứa con? Chắc là lúc rời đi họ đã cầm theo một vài thứ.
Anh chưa từng thấy mấy món đồ đó, chắc là xài hết rồi.
Trong lúc rời đi vội vàng như thế, có lẽ là không mang được gì nhiều đâu.
"Mẹ biết, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn mà, trời đang nhìn bọn chúng đấy, mẹ còn chưa làm gì mà chúng đã gặp báo ứng rồi." Lưu Điền Phương nở nụ cười, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy ra. "Lúc trước mẹ chưa từng nghĩ chú hai lại là người như thế..."
"Được rồi được rồi, đừng nghĩ tới mấy chuyện đau lòng nữa, đều đã qua rồi, đừng hao tốn tâm sức vì những người không còn liên quan tới mình nữa." Trân Lão Tam ôm lấy bà, bà nhào vào lòng mà khóc.
Trấn Kiến Quân bước lên, anh cũng ôm lấy bà để an ủi phần nào.
"Hả?" Trân Kiến Quân đã kể lại cho nhóm người Trân Kiến Cường biết chuyện, vì Lưu Điền Phương không muốn nhắc lại nữa.
"Cứ vậy mà buông tha cho bọn họ sao? Kẻ thù của bác hai là ai vậy?" Trần Kiến Cường nghe thấy thì giật mình, sau đó thì trở nên tức giận.
"Mẹ chỉ biết người đó họ Cao thôi."
"... Cứ để như vậy à?" Trần Kiến Cường nhăn mặt.
Tất cả đều im lặng.
"Đừng hỏi chuyện này nữa, tất cả đều như bình thường đi, có hiểu không? Cứ bình thường như lúc chưa biết chuyện gì." Trần Kiến Quân dặn dò kỹ lưỡng.
Tuy nói là thế, nhưng làm sao mà coi như không có chuyện gì được.
Trần Kiến Quân nhờ bạn bè hỏi thăm về chuyện cũ của gia đình Lưu Điền Phương ở thị trấn Bình Thông.
Trân Kiến Quân cho người đi nghe ngóng, nhưng cũng không thu được tin tức nào mang tính đột phá, mặc dù Lưu Điền Phương nói là không quan tâm, nhưng thực ra vẫn chú ý đến tin tức bên đó.
Trần Kiến Quân thấy vậy, ngoài việc để người tiếp tục nghe ngóng tin tức liên quan cho anh thì cũng không làm được gì.
Hứa Hiểu nhạy cảm phát hiện ra cô em chồng có gì không đúng, mấy ngày nay cô ấy đều về muộn, hơn nữa trên người còn mang theo mùi hương nhè nhẹ, cô vẫn nhớ rõ mùi hương đó, đó là nước hoa Trần Kiến Quân tặng cô ấy, trước kia cô ấy vẫn không dùng, bây giờ ngày nào cũng dùng, mỗi ngày sau khi tắm xong lại ra ngoài, bây giờ cô ấy quan tâm đến việc dưỡng da rất nhiều.
Phát hiện ra những điều này, trong lòng Hứa Hiểu có một vài suy đoán.
Bọn nhỏ đã lớn rồi, cũng có giường riêng của mình, ở cùng phòng với mấy người Lưu Điền Phương.