Chương 186: Đối Tượng (1)
Chương 186: Đối Tượng (1)Chương 186: Đối Tượng (1)
Lúc bọn họ đi tiểu đêm có thể thuận tiện quan sát tình huống của bọn nhỏ, xem xem bọn nhỏ có đá chăn màn ra hay không.
Hứa Hiểu dỗ bọn nhỏ ngủ xong mới trở về phòng mình, cô cầm một chiếc khăn lông, lau khô tóc, lúc chiều tối cô vừa gội đầu, bây giờ vẫn còn hơi ướt.
Trân Kiến Quân đứng dưới ánh đèn, một tay lật sách, một tay ghi lại những điểm quan trọng.
Hứa Hiểu bước lên nhìn, là sách chuyên môn của anh, cô lập tức cảm thấy nhàm chán, ngồi xuống bên cạnh anh.
"Anh còn phải viết bao lâu nữa?"
"Nhanh thôi, làm sao thế?"
"Em có chuyện muốn nói với anh."
"Đợi anh một lát, sắp xong rồi." Mấy phút sau, sau khi viết xong dấu chấm cuối cùng, anh đặt bút xuống: 'Làm sao thế?"
Hứa Hiểu thấp giọng nói: "Tiểu Quyên có kể chuyện chung thân đại sự của em ấy với anh, ví dụ như thích hình mẫu người như thế nào không? Hay có đối tượng nào chưa."
"Sao đột nhiên em lại hỏi như vậy?" Trước đây cô cũng không quan tâm đến mấy vấn đề này.
"Không biết có phải em nhạy cảm quá hay không, nhưng gần đây em ấy có gì đó là lạ, em cảm thấy hình như em ấy đang yêu, có phải hôm sinh nhật em ấy anh đã tặng em ấy một lọ nước hoa đúng không? Từ trước đến giờ em ấy vẫn không dùng, nhưng mấy hôm nay em ấy đều dùng, hơn nữa, buổi sáng trước khi ra khỏi nhà còn soi gương tận mấy lần, quần áo cũng chọn lựa cẩn thận, bảo em ngắm xem em ấy mặc thế có đẹp hay không, buổi tối thì về khá muộn, anh cảm thấy có phải em ấy yêu rồi không?"
Trần Kiến Quân nhớ đến tuổi của cô ấy: "Em ấy cũng không còn nhỏ nữa, có đối tượng thì cứ yêu thôi."
"Anh không lo lắng à, nếu nhân phẩm của người đó không tốt thì sao?" Nghèo túng, có chân có tay, chăm chỉ một chút thì vẫn có thể sống qua ngày, nhưng nhân phẩm không ổn thì là vấn đề lớn đấy.
Cô khá quan tâm đến em trai, em gái của chồng, vừa nghĩ đến vấn đề này thì lại bắt đầu lo lắng.
Đây cũng là một vấn đề, đặc biệt là thời điểm này, có rất nhiều thanh niên trí thức bỏ rơi vợ con, hoặc là bỏ chồng về thành phố, ai biết người khiến em chồng cô rung động có phải là loại người này hay không?
Nghĩ đến đây, Trần Kiến Quân cũng hơi lo lắng: "Yên tâm, anh sẽ tìm cơ hội để hỏi con bé, em đừng nói gì với em ấy, em ấy sẽ cảm thấy mất mặt, nếu em nói ra, chắc chắn em ấy sẽ rất ngại."
"Em biết rồi, chuyện này anh xem rồi làm, em cũng không biết có phải hay không.”
Đã có nhắc nhở, Trần Kiến Quân cũng không nói gì, chỉ đi thẳng đến trường Trần Hướng Quyên đón cô ấy về nhà. Quả nhiên anh phát hiện ra, sau khi tan học, em gái mình không về nhà luôn mà chạy một vòng quanh hồ cùng một bạn nam, sau đó mới về nhà.
Bọn họ vẫn giữ một khoảng cách nhất định, ở giữa lại có một người khác chen vào nên chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng biểu cảm trên mặt hai người thực sự không giống như bạn bè bình thường.
Vẻ ngoài của chàng trai kia khá ổn, thấp hơn anh một chút, chắc cao khoảng một mét bảy lăm, mặc quần áo học sinh cấp ba.
Trần Kiến Quân đứng bên cạnh trông giống như một tên biến thái, nhìn quan hệ của hai người, may là bọn họ vẫn giữ một khoảng cách với nhau, không làm ra hành động gì quá đáng, có lẽ là sợ có bạn học đi qua nhìn thấy, cho rằng hai người không đứng đắn.
Từ trong miệng của đám học sinh đi ngang qua, Trân Kiến Quân biết được tên của chàng trai kia, cậu ta tên là Chu Hàn, cũng là sinh viên năm ba đại học y, có một lần giúp đỡ giảng viên nên hai người quen biết, trước đây cậu ta cũng là một thanh niên trí thức, sau khi về nông thôn một năm, kỳ thi đại học được mở lại, cậu †a lập tức thi đậu đại học.
Một năm thì chắc không gây ra chuyện nợ tình cảm gì đâu nhỉ?
Trần Kiến Quân nghĩ vậy, lại cẩn thận tìm hiểu, vùng nông thôn mà cậu ta đến là quê hương của một người bạn của anh, mặc dù không ở cùng xóm nhưng có thể hỏi thăm một chút.
Sau Trần Kiến Quân biết được lúc cậu ta ở nông thôn không chọc ghẹo hoa đào, danh tiếng vẫn rất tốt, ngoại trừ mấy lời đồn chân yếu tay run thì cậu ta cũng không có chuyện xấu gì, lúc này anh mới yên tâm.
Can thiệp ư?
Không cần.
Mọi người đều là người trưởng thành rồi, biết mình đang làm gì, em trai, em gái anh cũng không phải loại người không có chủ kiến, có lẽ cảm thấy vẫn chưa đến lúc nên bây giờ em ấy mới không nói.
Sau khi xác nhận phương diện nhân phẩm của cậu ta không có vấn đề gì, Trần Kiến Quân lập tức bỏ qua chuyện này.
Không lâu sau, Trân Hướng Quyên ngại ngùng nói với người trong nhà về chuyện này.
Trong nháy mắt, Lưu Phương Điền lập tức lên tinh thân hỏi: "Cậu ta tên là gì? Tính cách thế nào? Tình huống gia đình ra sao? Là bạn học của con à?"