Chương 187: Đối Tượng (2)
Chương 187: Đối Tượng (2)Chương 187: Đối Tượng (2)
Bà chưa nghĩ gì đã hỏi liên tiếp mấy vấn đề, Trân Hướng Quyên cũng ngoan ngoãn trả lời từng câu một, trên mặt hiện lên vẻ ngại ngùng, nhưng trong mắt lại phát ra ánh sáng chỉ có những người yêu đương mới có.
"Anh ấy tên là Chu Hàn, sinh vào buổi trưa ngày tiết hàn, vì vậy ba mẹ anh ấy mới đặt tên như vậy, bằng tuổi con, nhà ở thành phố Tân, trong nhà có một anh trai và một chị gái đều đã lập gia đình, đều là công nhân, anh ấy là con út, cách nhau cũng khá nhiều tuổi, cháu trai lớn nhất của anh ấy cũng sắp thi đại học rồi, năm 1976 về nông thôn, năm 1977 tham gia thi đại học, học cùng trường nhưng khác khoa của con, đây là ảnh của anh ấy."
Lưu Điền Phương lập tức bước đến nhìn, những người khác cũng ghé đầu qua nhìn.
Trân Kiến Quân nhìn mọi người chụm đầu vào một chỗ xem ảnh thì cảm thấy hơi buồn cười.
Tiểu Đoàn Tử và bọn nhỏ đã bị lừa đi chơi chỗ khác rồi, nếu không chắc chắn bọn trẻ cũng xúm vào xem.
"Anh ấy muốn đến nhà mình chào hỏi, tiện thể nói một chút về dự định sau này." Trần Hướng Quyên nói đến đây thì cảm thấy xấu hổ, bụm mặt chạy ra ngoài.
Trần Kiến Quân không có ý kiến, sau khi hỏi rõ ràng, Lưu Điền Phương và mọi người cũng không có ý kiến gì, vì thế, Trần Kiến Quân đã gặp được em rể tương lai của mình.
Chu Hàn là một chàng trai cao gầy, da trắng, tính cách nhã nhặn, khí chất rất ôn hòa, khóe miệng luôn hiện lên nụ cười, nhìn có vẻ rất dịu dàng, là kiểu người khiến người ra dễ dàng tháo dỡ sự cảnh giác, khí chất dịu dàng đó càng giống giáo viên hơn Hứa Hiểu.
Ấn tượng sau khi tiếp xúc cũng khá tốt. Trong tình huống này thì không thể thiếu bữa cơm chén rượu, muốn nhìn xem tính cách của cậu ta sau khi say thế nào.
Ba người Trần Lão Tam, Trần Kiến Cường và Trần Kiến Quân thay nhau tiếp rượu khiến cậu ta say ngất luôn.
Sau khi sau, cậu ta lập tức biến thành đống bùn nhão, cho dù có đem đi bán chắc cậu ta cũng không có cảm giác gì.
Trân Hướng Quyên thấy mặt cậu ta đỏ ửng bèn lấy khăn ướt lau mặt cho cậu ta, sau đó cười nói: "Tình tình của em khá nóng nảy, sau khi tiếp xúc với anh ấy, em cảm thấy tính cách của chúng em có thể bổ sung cho nhau, cũng có nhiều chủ đề để nói chuyện, trong nhiều chuyện, quan điểm của chúng em khá giống nhau."
Trần Kiến Cường đứng bên cạnh thở ra hơi rượu, bổ sung thêm cho cô ấy: "Hơn nữa còn rất đẹp trai."
Nghe thấy lời này, Hứa Hiểu che miệng cười trộm, Trần Kiến Quân vỗ vào lưng cậu: "Nói chuyện kiểu gì thế, em gái em thích cậu ta chỉ vì gương mặt cậu ta à."
Trân Hướng Quyên ho khan hai tiếng, cảm thấy hơi bất lực, chuyện này, thực ra ngay từ đầu cô đã bị thu hút bởi gương mặt đó, nghĩ đến đây, cô ấy lập tức nói sang chuyện khác: "Anh hãy để tâm một chút đi, em gái anh cũng có người yêu rồi, thế mà anh vẫn còn độc thân."
Trần Kiến Cường nhún vai, nhe răng trợn mắt nhìn Trần Kiến Quân: "Anh, có phải anh say rồi không, sao lại đánh mạnh đến thế chứ, em trai anh cũng là người trân mắt thịt đấy."
"Anh quan tâm cái gì chứ, duyên phận chưa tới, tháng ngày vẫn còn dài." Trân Kiến Cường cũng không gấp gáp.
Trong đám bạn bè của anh chỉ có một vài người còn độc thân, anh trai lập gia đình cũng không khiến cậu cảm thấy sốt ruột.
"Anh nói xem anh có yêu cầu gì không, trong trường của em và trường của chị dâu có rất nhiều em gái, em có thể giới thiệu cho anh một vài người bạn của em."
"Em cho rằng không có ai thích anh à?" Trần Kiến Cường cười ha ha.
Cậu cũng rất đẹp trai đấy có được không!
Trần Kiến Quân nhịn cười, nhẹ nhàng' vỗ vỗ vào nơi mình vừa đập, Trần Kiến Cường quay đầu nhìn: "Anh, em đắc tội với anh à, sao anh lại đối xử với em như vậy."
Trần Kiến Quân chớp mắt: "Anh đã làm gì em đâu?" Đã xảy ra chuyện gì à?
Hứa Hiểu cầm chậu rửa mặt đi ra ngoài, Lưu Điền Phương đi tới từ phía đối diện, nhìn thấy cảnh tượng này, bà lẩm bẩm nói một câu: "Này, anh em mấy đứa còn nhỏ lắm à, tưởng mình còn là trẻ con à..."
Suýt chút nữa thì Hứa Hiểu bị sặc: "Khụ khụ khụ."
Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt, bà còn cố ý nấu chén trà giải rượu bưng đến cho bọn họ uống.
Bọn họ đã ra mắt gia đình, nhưng bây giờ vẫn chưa bàn chuyện kết hôn vội, ít nhất thì cũng phải đợi bọn họ tốt nghiệp xong.
Trân Kiến Quân bước ra từ trong ngõ hẻm, hôm nay là ngày anh cung cấp dịch vụ đồng nhất cho một số khách hàng cố định, nhớ đến số tiền trong túi mình, anh hài lòng nở nụ cười, hiện tại anh khá nghèo, bởi vì anh vừa mua một căn nhà của cậu cả Triệu, sau khi tự tiến hành cải cách, cậu cả Triệu lập tức xây dựng sự nghiệp, bắt đầu kinh doanh lá trà gia truyền, bởi vì phải nhập một số lượng hàng lớn, tiền trong tay lại không đủ, vì vậy mới bán đi một ngôi nhà, bởi vì lúc trước Trân Kiến Quân đã nói với ông ta nên người đầu tiên ông ta nghĩ đến chính là anh.