Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 188 - Chương 188: Đối Tượng (3)

Chương 188: Đối Tượng (3) Chương 188: Đối Tượng (3)Chương 188: Đối Tượng (3)

Mặc dù vẫn thiếu tiên, nhưng giá cả phù hợp, nằm trong phạm vi của anh, căn nhà cũng khá đẹp. Trần Kiến Quân lập tức quyết định mua, vì thế tiền mặt trong tay anh đã gần hết, anh vừa đi lắp điện thoại.

Trong khoảng thời gian này, anh phải chăm chỉ kiếm tiền hơn, có tiên trong tay thì mới yên tâm được, trong tay không có tiền, cho dù trên mặt không biểu hiện nhưng trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

Khoản tiên này vừa đến tay, Trân Kiến Quân thở phào nhẹ nhõm, lúc anh sắp về đến nhà thì nhìn thấy Tôn Trọng rời đi.

Hôm nay ông ta đến đây à?

"Chuyện của con đã xử lý xong rồi à? Có cân mang cái gì đi không?" Lưu Điền Phương hỏi anh.

Trần Kiến Quân lắc đầu: "Không cần ạ, chú Tôn vừa đến đây ạ?"

"Ừ, ông ấy biết chúng ta sắp trở về, vì vậy đến đây thăm một chút, đồ đạc của con đã thu dọn xong chưa, sáng ngày mai lên tàu rồi đấy."

"Con dọn xong rồi."

Sắp hết năm rồi, bọn họ phải về nhà ăn tết.

Ba anh em Tiểu Đoàn Tử và Viên Viên đều rất phấn khởi, cuối năm nào cũng trở về, mặc dù trên đường đi rất buồn chán, thế nhưng sau khi trở vê bọn chúng sẽ có rất nhiều bạn bè, còn có thể chơi rất nhiều trò chơi mà nơi này không chơi được, đến Tết lại còn nhận được tiền lì xì và đồ ăn vặt, có thể về nhà rồi, vui quá đi.

"Mấy người Ái Đăng sẽ đứng đợi chúng ta bên cạnh lan can, cậu ấy nói sẽ mặc áo khoác ngoài, con đừng quên đấy." Mặc dù trường học đã cho nghỉ từ lâu, nhưng đám người Trần Ái Đăng vẫn ở lại thủ đô kiếm thêm khoản thu nhập, đợi đến lúc giáp tết về quê cũng chưa muộn. Thời điểm này không sớm cũng không muộn, mấy ngày nữa thì lượng người sẽ rất đông.

Trân Kiến Quân không ngờ rằng, có một món quà bất ngờ đang chờ đợi bọn họ.

Trần Kiến Quân ôm con từ trên xe xuống, đi được một đoạn lập tức nhìn thấy bác cả Trần và bác hai Trần đang đứng đợi bọn họ, Trần Kiến Dân cũng đến đây nhưng anh ta hữu tâm vô lực, bây giờ cũng không biết đang gửi xe ở chỗ nào.

Trần Ái Đăng bị ba mình đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, cánh tay còn lại cũng không hề rảnh rỗi, nói thể nào cũng nhất quyết muốn cầm đồ giúp đám trẻ.

Đã lâu không gặp, cũng không có thời gian nói chuyện, một đoàn người mệt mỏi lên xe trở về nhà.

Trên đường về thị trấn, bác cả Trân đề nghị mọi người đến nhà ông ấy nghỉ ngơi.

Trần Kiến Quân lập tức từ chối, anh muốn trở vê nhà để đồ đạc và nghỉ ngơi một lát trước, ngồi trên xe lửa ngây ngốc mấy ngày, mùi hôi chua trên người bốc lên ngay cả anh cũng không nhịn được nữa.

Bác cả Trần và bác hai Trân quay mặt nhìn nhau, cho dù bọn họ không tiện lên tiếng thì cũng phải lên tiếng, nếu không bọn họ về nhà mà nhìn thấy thì đột ngột quá.

"Khoảng thời gian trước đã xảy ra một trận mưa lớn khủng khiếp, có lẽ mọi người ở bên đó nên không cảm nhận được, nhưng ở bên này, có rất nhiều nơi mưa tận mấy ngày, những căn nhà lâu năm ở trong thôn của chúng ta chưa được tu sửa đều bị sụp rồi."

Nhà họ Trần rất chăm tu sửa nhà cửa, vì vậy mới không phát hiện vấn đề.

Bác hai Trần tiếp lời: "Thông gia nhà Lão Tam, chính là nhà chồng của Hướng Hồng đấy, căn nhà của bọn họ đã xây rất nhiều năm rồi, vẫn luôn sửa nọ sửa kia, trận mưa lớn này trút xuống, căn nhà không chịu nổi nên đã sụp xuống vào ban đêm khiến hai người bị thương, một người gãy chân, một người thì bị trây da trật khớp."

"Nhà của bọn họ bị sụp một nửa, người một nhà bọn họ cũng không thể chen chúc ở bên đó được, đợi qua năm mới thì sẽ xây lại nửa bên kia. Thế nhưng khi bọn họ ở trong một bên nhà chưa sụp thì lại phát hiện, chỗ đó cũng không chống trụ được nữa, lúc trèo lên nóc nhà tu sửa thì ngã từ trên xuống, lần này người không có việc gì nhưng phòng thì không thể ở được nữa."

"Nhà bọn họ chỉ còn một căn phòng cuối cùng có thể ở được, nhưng bởi vì những thứ khác đều bán hết rồi, cũng không dám ở lại nữa, cả nhà bao gồm hai ông bà nhà họ Từ và ba đứa con trai, cùng với rất nhiều cháu trai cháu gái biết đi đâu ở tạm chứ?"

"Không còn cách nào khác, nhà bọn họ cũng không thể ở được, chỉ đành đến nhờ họ hàng thân thích, trong thôn này có mấy hộ họ Từ, nhưng cũng không có nhà nào dư dả, đây cũng là tai bay vạ gió, có thể chen chúc được thì chen chúc, nhưng trái chen phải chen, cũng chỉ đủ cho vài đứa trẻ ở, mà bố mẹ của bọn trẻ tất nhiên sẽ ở cùng chỗ đó."

Từ Phúc đưa vợ con chuyển ra ngoài, ở chỗ thanh niên trí thức có hai căn phòng, mặc dù hơi chật chội nhưng vẫn có chỗ để ở, nếu xét vê đạo nghĩa, trong tình huống ba mẹ không còn chỗ để đi thì việc để ông bà Từ ở đó là điều tất nhiên, đó chính là ba mẹ ruột của anh ta.
Bình Luận (0)
Comment