Chương 189: Đối Tượng (4)
Chương 189: Đối Tượng (4)Chương 189: Đối Tượng (4)
Nhưng nơi đó chỉ có hai căn phòng, làm gì có chỗ cho nhiều người ở như vậy, tính riêng nhà bọn họ đã có năm người rồi, bây giờ nếu hai ông bà muốn ở cùng thì không còn cách nào, đành phải chen chúc vậy, người một nhà bọn họ sẽ ở trong một phòng, một phòng còn lại thì để cho hai ông bà.
Vấn đề của mình đã giải quyết xong, nhưng vẫn còn ba đứa con trai, bên thanh niên trí thức cũng hết phòng trống rồi, bọn họ đã bán hết từ lâu, có hai cô con gái gả ra ngoài, nhưng lúc đầu bọn họ đã nhận sính lễ lớn, gả ra ngoài giống như bát nước đổ đi, gia cảnh người ta chẳng khá khẩm gì, cũng không có chỗ cho anh em nhà vợ ở nhờ đến khi nhà sửa xong.
Ông bà Từ nhớ đến nhà mẹ đẻ của Trần Hướng Hồng, điều kiện nhà bọn họ rất tốt, phòng vẫn luôn để trống, cho dù cả nhà bọn họ muốn về đó ăn tết, nhưng lúc đó người cũng đã đến nhà ở rồi, người ta không rời đi thì bọn họ có thể làm gì chứ?
Hơn nữa, nhà bọn họ có nhiều phòng như thế, diện tích nhà cũng khá rộng, ở đông cũng không có vấn đề gì.
Tất nhiên Trần Hướng Hồng không đồng ý, có lẽ lúc bình thường chị ta sẽ mềm lòng, nhưng bây giờ sắp đến tết rồi, chắc chắn ba mẹ và anh chị em của chị ta sẽ về nhà ăn tết, đến lúc đó, nếu bọn họ nhìn thấy nhà mình bị người nhà chồng chị ta chiếm mất thì chị ta biết phải nói gì đây?
Chị ta không đồng ý, bà Từ lập tức khóc lóc sau lưng chị ta, nói số mình thật khổ, bây giờ đã cao tuổi, nhà thì bị sập, hai đứa con trai lại bị thường, bây giờ sắp đến năm mới rồi mà nhà cũng không có để ở, sau khi than vãn bản thân đáng thương thì lại quay sang trách móc con trai, con dâu không hiếu thuận, nhìn thấy anh em, cháu chắt ngủ ngoài đường cũng không muốn ra tay giúp đỡ.
Người ngoài nghe thấy cũng đồng ý, người có mắt đều sẽ thấy rõ tình huống hiện tại của nhà bọn họ, không nói đến những chuyện trước đây, nhưng bây giờ bọn họ thực sự khó khăn, họ hàng nhà bọn họ cũng không có nhiều phòng trống, chỉ có nhà mẹ cô con dâu Trần Hướng Hồng này còn rộng rãi một chút.
Cũng có người vui vẻ ngồi xem kịch vui, cuộc sống của gia đình Trân Kiến Quân khá sung túc, nếu nói người khác không ghen tị là nói dối, bọn họ cũng không làm gì được, nhưng gặp phải tình huống này, ai cũng vui vẻ nhìn nhà bọn họ gặp chuyện phiền toái, về tình về lý, bọn họ đứng ra nói mấy câu cũng chẳng sao cả.
Cầu xin Trân Hướng Hồng cũng vô dụng.
Trân Hướng Hồng bị quấy rầy đến phát phiền, nói thằng mình không có chìa khóa nhà mẹ đẻ, lúc đầu, bà Từ cũng không tin, về sau bà ta xông thẳng vào phòng chị ta lục soát một vòng, không thấy chìa khóa thì mới tin, chìa khóa nhà chỉ có ba cái, Trần Kiến Dân cầm một cái, Trần Kiến Dân không ở nhà thì Liễu Lan sẽ cầm chìa khóa, hai cái còn lại thì do bác cả Trần và bác hai Trân cầm.
Ba mẹ chị ta không nhà, Trân Hướng Hồng cũng không thể bước vào nhà, nhiều nhất cũng chỉ có thể đi đến vườn rau, hái rau cỏ tại đó, nếu có chuyện gì thì đi sang nhà em trai, cần gì thì nói với cậu ấy là được, chị ta có chìa khóa hay không cũng không quan trọng.
Biết được tình huống này, bà Từ rất thất vọng, các con của bà ta cũng rất thất vọng, ban đêm bọn họ chen chúc trong nhà Từ Phúc, không có giường, chỉ đành trải thảm ra, nhưng nhiều người như vậy, chen chen chúc chúc, nếu thỉnh thoảng nằm vậy thì còn được, nhưng nếu nằm trong thời gian dài thì không ổn, nơi này của bọn họ còn có cả trẻ con bị thương, nếu ở trong thời gian dài thì sẽ bị bệnh.
Biết con dâu không có chìa khóa, bà Từ không hề nhục chí, lôi kéo cháu gái nhỏ tuổi nhất của mình đến trước mặt Liễu Lan khóc lóc, quỳ xuống lạy với Liễu Lan trước mắt bao người.
Liễu Lan bị nhiều người vây quanh, muốn chạy cũng không chạy được.
Chồng cô ta không ở bên cạnh, cô ta cũng không giải quyết được, cô ta biết nếu cho mượn chìa khóa như vậy thì không tốt, trở vê chồng cô ta chắc chắn sẽ trách cô ta, nhưng nếu không cho mượn thì một bà lão và một đứa trẻ quỳ lạy mình trước mặt bao nhiêu người thế này, cô ta cũng không chịu được áp lực, liếc nhìn về phía Trần Hướng Hồng, dù thế nào cũng phải cho bà ta một câu trả lời chắc chắn.
Bà Từ đứng trước mặt Trần Hướng Hồng khóc, người xung quanh vây thành từng vòng.
Lúc bác cả Trần và bác hai Trần nghe được tin vội vàng chạy đến thì mọi chuyện cũng đã định rồi.
Trân Hướng Hồng cảm thấy bất lực, đành gật đầu với em dâu.
Ngoại trừ đưa chìa khóa cho bà ta thì cũng không còn cách nào khác, nhưng nếu cứ đưa thẳng chìa khóa cho bà ta như thế cũng không ổn lắm, Liễu Lan nói thẳng trước, trước khi vào ở trong nhà thì phải thu dọn mọi đồ đạc trong đó, những phòng nào cần khóa lại thì khóa lại.