Chương 190: Đối Tượng (5)
Chương 190: Đối Tượng (5)Chương 190: Đối Tượng (5)
Những căn phòng có người ở thì đều khóa lại, chỉ để lại một phòng chứa đồ đạc, còn có một căn gác để không cho bọn họ ở tạm, nói rõ, cô ta không có quyên xử lý, chủ nhà cũng sắp trở về rồi, đến lúc đó để bọn họ xử lý xem thế nào.
Nói cách khác, hiện tại, nhà bọn họ đang chứa chấp mười miệng ăn nhà họ Từ?
Trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Điền Phương cũng không biết nói gì.
Mắng bọn họ à? Mặc dù bọn họ hơi vô lại, lợi dụng áp lực từ phía hàng xóm xung quanh buộc bọn họ giao chìa khóa ra, ở thời điểm giáp tết, nhà ai mà bị sụp, người nhà còn bị thương, thậm chí còn không có chỗ ở, nếu mắng chửi bọn họ thì họ cũng thật đáng thương, nhưng cho dù đáng thương đến mức nào thì Lưu Điền Phương cũng không có ý định để bọn họ ở nhờ trong nhà mình.
Vốn dĩ bọn họ cũng không thường xuyên ở lại nơi này, nếu để bọn họ ở nhà, nếu không xử lý tốt thì sẽ biến thành thường trú, bà thực sự không muốn để mọi chuyện phát triển đến bước đó.
Trân Kiến Quân hỏi bác cả Trần: "Bác cả, trong thôn không còn phòng trống nào khác à?”
Bác cả Trần lắc đầu: "Không còn nữa, vốn dĩ còn hai gian phòng, nhưng trận mưa to kia đã làm sụp hết, cháu cũng biết tình huống nhà họ Từ rồi đấy, đám thân thích nhà họ Từ đều rất cứng rắn, nhà họ Từ không có gian phòng trống nào, chỉ đành dồn hết lên người đứa con trai thứ ba." Người con trai thứ ba chính là Từ Phúc, chồng của chị cả Trần Kiến Quân.
"Hiện tại, một nhà năm người của cháu gái đang ở trong một gian phòng, một gian phòng khác là ba mẹ chồng và hai đứa cháu ở, còn ba đứa con trai kia, mỗi nhà ít nhất cũng có bốn người, cho dù nhà khác có chen chúc một chút cũng không thể lấy ra nhiều phòng trống đến vậy."
Trân Kiến Quân cau mày, anh cũng cảm thấy đồng cảm, thế nhưng nếu vì đồng cảm mà chia sẻ nhà của mình với người khác thì không được.
Lúc Hứa Hiểu nghe thấy chị em dâu khóa cửa nhà bọn họ lại, đồ đạc trong nhà cũng được cất đi thì nhíu mày lại, vừa nghĩ đến cảnh có người khác vào ở trong nhà mình, cả người cô đã cảm thấy khó chịu, hơn nữa lại còn nhiều người đến thế, cho dù có khóa của lại, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ động đến những đồ vật khác, đối với nhà bọn họ mà nói, nhà cũng không phải nhà mình, bọn họ làm sao có thể quý trọng được?
Mặc dù bọn họ chỉ mới ở được mấy ngày, Hứa Hiểu vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu.
Không chỉ cô khó chịu trong lòng, ngay cả Lưu Điền Phương, Trần Kiến Cường, Trần Hướng Quyên cũng đều cảm thấy khó chịu.
Trân Kiến Quân chau mày suy nghĩ xem nên làm thế nào. Anh muốn đuổi bọn họ ra ngoài, nhưng dù sao thì bọn họ cũng là anh em nhà chồng của chị gái anh, nếu anh làm như thế thì sau này chị gái anh phải sống thế nào?
Cho dù anh không quan tâm đến chuyện này, nhưng nếu làm như vậy thì người trong thôn cũng không chấp nhận được, nhà thông gia bị đẩy đến bước đường cùng, nhà bọn họ có thể giúp đỡ một chút đó gọi là nhân tình, không làm được thì sẽ bị coi là kẻ tuyệt tình, người trong thôn sẽ cho rằng bọn họ không phúc hậu, người không hậu thì người khác cũng không phúc hậu với anh, như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến sự đánh giá của người trong thôn dành cho bọn họ.
Trong thôn, tình cảm giữa người với người rất quan trọng.
Trân Kiến Quân cảm thấy đau đầu, nhưng anh từ chối đề nghị đi đến nhà bác cả Trân nghỉ ngơi, tất nhiên bọn họ sẽ về nhà, đó chính là nhà của bọn họ.
Liễu Lan đang bận, bà Từ và ba con dâu của bà ta cũng đang bận, đang ở trong bếp nấu nước sôi, đợi nước sôi thì nấu cháo để bọn họ trở vê cùng ăn.
Bà Từ là một người biết rõ thời thế, trước đây đã để lại ấn tượng xấu với bà thông gia, bà ta rất hà khắc với Trần Hướng Hồng do chị ta không sinh được con trai, nếu không rơi vào tình huống này, chắc chắn bà ta sẽ không cúi đầu, chỉ có điều hiện tại, cả nhà bà ta không muốn ăn tết nơi hoang vu, chỉ đành cúi đầu trước nhà họ Trần, sau khi suy nghĩ rõ ràng, bà ta vô cùng thức thời, đối xử với Trần Hướng Hồng cực kỳ tốt, khiến Trân Hướng Hồng cũng phải run sợ trong lòng.
Sau khi biết tin hôm nay bọn họ trở vê, sáng sớm đã dẫn con dâu đến đây giúp đỡ, Liễu Lan muốn làm gì, bọn họ lập tức cướp lấy để làm, không hề do dự, Trần Hướng Hồng cũng đến từ sớm, đứng canh ngoài cửa, tâm trạng vô cùng bồn chồn.
Tâm trạng của Liễu Lan cũng rất phức tạp. Cô ta nhìn người của nhà họ Từ đứng ngồi không yên rồi cúi đầu.
Trân Hướng Hồng nhìn mấy người Trần Lão Tam, nét vui mừng trên mặt lập tức biến thành vẻ sầu muộn. Nhận thấy được ánh mắt ấy, Trần Kiến Quân nhíu mày, sau lại buông lỏng.