Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 191 - Chương 191: Đối Tượng (6)

Chương 191: Đối Tượng (6) Chương 191: Đối Tượng (6)Chương 191: Đối Tượng (6)

Trân Kiến Quân vẫn giữ thể diện cho nhà họ Từ, Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương cũng vậy. Có thông gia thế này, nếu không phải chuyện gì quan trọng thì cũng sẽ tuyệt không qua lại.

Trân Kiến Quân chào hỏi xong cũng không muốn nhiều lời. Anh đi vào phòng mình, đặt đồ xuống. Liễu Lan theo sát phía sau, giúp anh mở khóa cửa phòng. Mấy ổ khóa này là do cô ta cố tình lấy từ trong nhà mang đến.

Ăn xong một chén cháo nóng, anh mới có tâm trạng ra ngoài giải quyết chuyện này.

Sống ở đây?

Không thể nào.

Bà Từ chờ tới khi anh vừa ra đến, liền duõi tay, nắm chặt lấy tay anh: "Kiến Quân à. Cậu sắp nhỏ, tôi biết yêu cầu của tôi có hơi quá đáng, nhưng nhà tôi thật sự không có chỗ ở đâu cậu à. Tôi hiện tại cũng phải chen chúc trên một giường với hai đứa cháu trai. Anh rể cậu nó bất tài, không có phòng dư. Anh em của nó cũng chẳng ai có cách. Nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì chúng tôi cũng không muốn vậy đâu. Bọn nhỏ chắc chắn sẽ ngoan mà. Đợi đến sang năm là chúng tôi bắt tay vào xây nhà ngay, sẽ không mất nhiều thời gian đâu."

Trần Kiến Quân rút tay ra khỏi tay bà ta. Nhìn thấy vẻ nịnh nọt trong mắt bà ta, Trần Kiến Quân cũng tỏ vẻ hiểu được, song hiểu được không có nghĩa là sẽ bao dung và chấp nhận.

"Tôi thấy ngoại trừ chỗ này thì mọi người cũng chẳng còn nơi nào để ở. Nhưng mà gia đình chúng tôi đông người nên cũng không có phòng dư.”

"Làm gì còn có chỗ nào khác. Nếu không phải đã rơi vào đường cùng thì chúng tôi cũng không muốn quấy rây." Sống ở đây thật sự rất thoải mái. Chỗ này toàn là gạch xanh, nhà ngói khang trang, dẫu là mưa to gió lớn thì cũng chẳng lo bị sập. Hơn nữa không có đất đỏ, gọn gàng sạch sẽ. Đồ đạc trong nhà cũng đầy đủ, bề ngoài của mấy món đồ gia dụng còn đẹp hơn đồ ở nhà bà ta.

Trân Kiến Quân chỉ vào tất cả những thành viên trong gia đình anh: "Hai vợ chồng bọn tôi một phòng, ba mẹ tôi một phòng, em trai với em gái một phòng, ba đứa nhỏ hai phòng, đâu ra phòng dư? Tôi biết tình huống nhà mọi người, cũng hiểu được nhưng tôi hy vọng mọi người cũng hiểu cho chúng tôi.'-Trân Kiến Quân nhìn người đang bám lấy cánh tay mình.

"Tôi có ý này.'-Anh chỉ vào nhà cũ ở bên kia. Lúc trước, khi làm nhà mới, nhà cũ vẫn chưa bị phá bỏ, hiện tại đang chất đầy đồ lỉnh kỉnh.

Bởi vì được giữ gìn tốt, thành thử không xảy ra chuyện rò rỉ nước, cho người ở hoàn toàn không có vấn đề gì.

"Có thể dọn dẹp nhà cũ để cho mọi người ở. Trước tết thì mọi người cứ ở đó, không cần trả tiền gì hết, nhưng mà sang năm mới, mỗi tháng phải trả năm đồng, đầu tháng giao tiền.-Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương cũng bước ra, nhìn vào mắt của bà ta, nói.

Bà Từ chớp mắt, nhìn bà thông gia, cho rằng bản thân nghe nhầm: "Năm đồng một tháng? Sao bà không đi ăn cướp luôn đi?"

"Mọi người có thể không ở đây cũng được."

Lời này làm bà ta suýt chút nữa là trợn trắng mắt.

"Bây giờ mọi người bắt đầu chuẩn bị làm rồi, cỡ một tháng sau là xong thôi. Thêm nữa mọi người thuộc kiểu một nhà ba hộ, tính ra thì mỗi hộ còn chưa tốn đến hai đồng đâu. Chỗ chúng tôi còn có một cái giếng nước, lúc mọi người ở nơi này có thể sử dụng miễn phí."

Dù Lưu Điền Phương không nói thì bọn họ cũng không thể nào không dùng đến, thành ra bà cứ nói trước. Bà Từ đang định la lối, khóc lóc tỏ vẻ đáng thương, song đã bị Trần Lão Tam chặn lại: 'Mọi người không phải là định ăn vạ ở nhà chúng tôi đó chứ? Nơi đây là thôn Trần Ốc, tôi mong mọi người có thể suy nghĩ kĩ lại.-Lời này có ý cảnh cáo.

Bác cả Trần và bác hai Trân ở bên cạnh cũng ho khan một tiếng để thể hiện sự ủng hộ của họ.

Bà Từ liếc nhìn mấy đứa con trai, đứa nào cũng nhát cáy. Bản thân bà ta cũng có chút chột dạ, thật lâu sau mới nuốt nước miếng, nói: "Nhà cũ của mọi người không phải là không thể ở nữa sao?"

Trong thâm tâm bà ta không muốn cho con trai mình dọn qua đó ở. Chỗ này tốt biết bao, vừa gọn gàng, ngăn nắp lại vừa sáng sủa. Nhà gạch đất thì có gì đặc biệt đâu. Bọn họ sống tới chừng này tuổi, nhà gạch xanh, mái ngói khang trang mới là quý. Hơn nữa, nhà họ giàu có, lúc ăn tết nhất định sẽ có không ít đồ tốt. Bọn họ còn đang muốn tích góp tiên xây nhà, tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Trân Lão Tam hơi lắc chùm chìa khóa: 'Để tôi dẫn mọi người đi xem, sống ở đó tuyệt đối không có vấn đề gì. Trước tết mọi người có thể ở đây, còn sang mùng bảy năm sau, mọi người muốn thuê hay dọn đi chỗ khác thì tùy vào mọi người."

Bấy giờ, bên trong nhà cũ đang chất đống đồ gia cụ đã dùng qua, còn kiêm luôn cả vai trò phòng củi. Tất cả mọi thứ, từ vật quý giá cho đến loại tầm thường, cộng lại cũng không ít. Họ cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, quả thật có thể ở được, chỉ là có hơi cũ mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment