Chương 192: Đối Tượng (7)
Chương 192: Đối Tượng (7)Chương 192: Đối Tượng (7)
Cũ cũng có sao đâu. Nhà không dột, mái chẳng sập, còn tốt hơn nhà của nhà họ Từ.
Trần Kiến Cường đã giúp bọn họ dọn đồ qua.
Nhà của bọn họ bị sập nhưng gia cụ vẫn còn sử dụng được, một số để lại ở đó, còn số còn lại thì mang đến đây. Trân Hướng Quyên cũng không đứng yên, thấy món nào không thuộc về nhà họ là cứ nhanh nhẹn mang đến nhà cũ, hoàn toàn không nghe bọn họ ngăn cản.
Nếu không phải đã hết cách, Trân Kiến Quân cũng không muốn cho bọn họ sống ở nhà cũ. Tuy nhiên, làm vậy có hơi cạn tàu ráo máng(*). Tết nhất đến nơi, nếu như tiếng xấu đồn xa, vậy ông chỉ có thể nhãn nhịn. Nhưng mà đã cho bọn họ lựa chọn, còn chịu chuyển chỗ hay không thì phải tùy vào bọn họ rồi. Chỗ ở miễn phí trong dịp Tết đã cho, gì cũng không lấy, thế rồi còn muốn sao nữa đây?
Nếu không muốn trả tiền, bọn họ có thể dọn đi sau đó.
(*) cạn tàu ráo máng: chỉ sự đối xử tàn nhẫn, thiếu tình nghĩa giữa người với người
Khoảng thời gian giảm xóc này đủ để cho bọn họ bát tiên quá hải, các hiển thần thông. (**)
(*“*) bát tiên quá hải, các hiển thần thông: mỗi người có cách riêng của chính mình hoặc mỗi người tự dùng bản lĩnh của mình để cùng nhau đua tài.
Về mặt tiền thuê, Lưu Điền Phương ra giá có hơi cao một chút, ít nhất là đối với những người kiếm cơm dựa hoàn toàn vào ruộng đồng mà nói, thật đúng là một cái giá trên trời. Nhưng nếu giá không cao, sao bọn họ chịu dọn đi cho được. Giả như tiếp tục kéo dài, thế phải làm sao bây giờ? Đã là tranh chấp thì bớt được cái nào hay cái nấy. Anh cũng chẳng muốn làm cái chuyện cương quyết đuổi người, tốt nhất vẫn là để bọn họ tự dọn đi. Bác cả Trần và bác hai Trân cũng phụ họa: "Mọi người nếu không muốn ở tiếp thì đến lúc ấy có thể dọn đi mà. Theo nguyên tắc tự nguyện cả thôi."
Thật ngại quá, đây có nghĩa là họ không có ý can ngăn gì hết. Bởi vì kiêng dè cháu gái lớn đang ở đây cho nên mới không có đuổi người, giờ đây đã có biện pháp giải quyết, hai người họ tất nhiên phải đứng ra duy trì công đạo rồi.
Bà Từ còn có thể làm gì được nữa? Bà ta đương nhiên là cảm ơn họ một cách tử tế. Năm sau phải làm thế nào bà ta còn chưa nghĩ xong, thôi cứ để đến lúc đó rồi tính tiếp.
Sự việc trước mắt cứ quyết định như vậy đã. Trần Hướng Hồng nhìn thấy kết quả như vậy bèn thở phào nhẹ nhõm sau đó tự vỗ trán mình một cách ảo não. Sao trước đây chị ta lại không nghĩ đến chuyện nhà cũ cũng có thể cho người ở được nhỉ. Cứ dọn dẹp mấy món đồ cũ đó là được thôi. Chỉ trách ban đầu chị ta không nghĩ theo hướng này, cứ theo bản năng mà xếp nhà cũ vào loại không thể ở được.
Trân Hướng Hồng và Liễu Lan cúi đầu, liếc nhìn nhau, hai người họ cùng xin lỗi Trân Kiến Quân và Trân Lão Tam. Việc này là do họ không đúng, không nên chưa nhận được sự cho phép của chủ nhà mà đã cho người vào ở.
Bác cả Trần và bác hai Trân cũng vậy.
Ngay từ đầu họ cũng không biết, tới lúc biết rồi thì lập tức can thiệp, song mấy người kia lại la lối, lăn qua lộn lại không chịu đi, còn lôi kéo thêm cả Trần Hướng Hồng. Hơn thế nữa, họ biết cả nhà Trần Lão Tam đang ở trên xe lửa thành thử cố gắng nhịn vài ngày, chờ chủ nhà về xử lý.
Họ chỉ là bác cả và bác hai của gia chủ, chị gái của gia chủ còn đang ở đây, họ làm sao có cách đuổi mấy người kia đi được, nói sao cũng danh không chính, ngôn không thuận.
Trần Lão Tam xua tay: "Không trách hai người được. Nhà họ Từ thế này, hai người muốn mở lời cũng khó. Nếu có lần sau, hai người cứ nói là bản thân cũng không có chìa khóa, kêu mấy người kia đến tìm bác cả với bác hai." Câu sau là nói với Trân Hướng Hồng và Liễu Lan.
Tại sao mấy người kia lại lấy Liễu Lan làm bước đột phá? Còn không phải là vì tuổi cô ta còn khá trẻ, ngại nói thẳng, tương đối dễ ra tay ư. Nếu đổi lại thành bác cả Trần và bác hai Trân, mọi chuyện chưa chắc đã thành thế này.
"Nếu còn có lần sau, cứ nói là không có chìa khóa. Giấu cho kĩ, đừng để bọn họ tìm được. Bọn họ mà dám làm mấy chuyện phá cửa thì báo cảnh sát ngay lập tức. -Trần Lão Tam nghiêm mặt.
Loại chuyện này không thể có lần sau.
Mấy chữ "báo cảnh sát" làm cả nhà có chút giật mình. Việc này mà quậy tới nỗi báo cảnh sát thì hai nhà chắc chắn trở mặt thành thù.
Mặt Từ Phúc đỏ lên: "Họ sẽ không làm vậy đâu."
"À, thế thì tốt. Tôi cũng không muốn quậy lớn đến nước đó.'-Giọng điệu của Trần Kiến Quân có chút nghi ngờ.
Từ Phúc muốn phản bác, nhưng nghĩ đến tính tình của mẹ ruột, thành ra anh ta có chút chột dạ, không tài nào biện giải được.
Bác cả Trần và Bác hai Trần thấy sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, con chưa nghỉ ngơi cho tốt đã lập tức trở về.