Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 193 - Chương 193: Chột Dạ (1)

Chương 193: Chột Dạ (1) Chương 193: Chột Dạ (1)Chương 193: Chột Dạ (1)

Liễu Lan dẫn đám nhỏ về nhà, để Từ Phúc với Trân Hướng Hồng ở lại.

Hứa Hiểu và Trần Hướng Quyên đã lấy quần áo, chuẩn bị đi tắm. Cả người họ dính mồ hôi, có mùi chua chua.

Những người khác đã đi cả rồi. Trần Hướng Hồng cúi đầu, khom người với mấy người họ. Từ Phúc chậm hơn nửa nhịp nhưng cũng làm theo.

"Ba, mẹ, em trai, thật lòng xin lỗi mọi người. Con lại gây thêm phiền toái cho mọi người rồi."

Lưu Điền Phương thở dài: "Con đó."

"Ba mẹ con đã chuẩn bị chuyện xây nhà rồi ạ, họ sẽ dọn đi sớm thôi. Gây thêm rắc rối cho cả nhà, con thật ngại quá." -Từ Phúc nói một cách ấp úng.

Trân Kiến Quân không nói gì, còn Trân Lão Tam thì nhìn vê phía đứa con rể: "... Ba biết rồi. Hai đứa về đi, bọn ba cũng cần thu dọn một chút."

Thấy hai người họ đi rồi, Trân Kiến Quân mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Tâm trạng của Lưu Điền Phương và Trần Lão Tam là phức tạp nhất. Họ làm cha làm mẹ, cuộc sống của con gái thành ra như bây giờ, tâm trạng không phức tạp sao được.

Trân Kiến Quân không nghĩ tới chuyện cuộc sống của chị gái cả, anh ngửi mùi trên người mình, trên mặt bày ra vẻ ghét bỏ: "Con đi tắm cái đã. Cái mùi này, đúng là không chịu nổi."

Hồi nãy, bà Từ sáp tới không thấy mùi này ghê lắm à? Tới chính bản thân anh mà còn tự thấy ghê nữa là.

Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương cũng nhận thấy mùi trên người mình, không sao chịu nổi.

Cả đám, ai ai cũng tắm rửa thơm tho. Sau khi thay quần áo sạch sẽ, họ khó nén được sự mệt mỏi. Ngồi xe lâu thế này rất là mệt cho nên tất cả đồng loạt lên giường nằm một lát.

Chỉ có mấy đứa nhóc là hạnh phúc nhất, về đến nhà liền lên giường ngủ ngon lành, tiếng tranh cãi âm ï bên ngoài phòng cũng không thể nào làm phiền được chúng. Trần Kiến Quân có hơi ghen tị, ba chúng vừa nãy còn phải làm việc chân tay, giúp dọn đồ của mấy người vô lại ra ngoài.

Cả nhà nghỉ ngơi một ngày, mới thảnh thơi một chút thì bác cả Trần đã mang đến cho họ một tin vui.

Nhà họ Từ đã kêu gọi anh em bạn bè đến giúp xây gạch rồi.

Đây quả là một tin tốt.

Trân Kiến Quân đã từng cân nhắc xem có nên bán nhà hay không, dẫu sao sau này anh cũng hiếm khi vê đây. Nhưng mà nghĩ kĩ lại, Trân Lão Tam và Lưu Điền Phương vẫn sẽ thường xuyên về chỗ này, bán đi rồi thì sẽ không còn chỗ cho họ ở.

Xét theo tình hình trước mắt, quyết định này là không thể được.

Thật lòng mà nói, Trân Kiến Quân cũng không muốn quản loại chuyện này. Nhà họ Từ dọn vào ở, dù cho Trần Hướng Hồng có gật đầu đồng ý thì anh vẫn sẽ không nể mặt. Anh thật ra cũng chẳng để ý mấy cái thanh danh này cho lắm, song anh không thể dựa hoàn toàn vào cá tính của mình để mà làm việc được.

Ngay cả khi đã hoàn toàn hòa nhập với thân phận của Trân Kiến Quân, ký ức của kiếp này vẫn sẽ khiến anh cảm thấy nao núng, không yên.

Anh đã chết, chết rồi chiếm lấy thân xác của người khác. Thứ mà anh đang dùng chính là thân phận con trai lớn của Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương, là thân phận em trai của Trần Hướng Hồng với Trần Hướng Hoa, là thân phận anh trai của Trân Kiến Cường, Trần Kiến Dân và Trân Hướng Quyên.

Đối với họ, anh không có cảm giác gì quá lớn. Dẫu vậy, với ký ức của nguyên chủ cộng thêm phần nào cảm tình của chính anh, Trân Lão Tam lẫn Lưu Điền Phương vẫn luôn âm thầm ủng hộ ở sau lưng anh. Có họ ở nhà, sự việc căn bản không cần anh lo nghĩ.

Về phần Trần Hướng Hồng, lúc anh đến đây, chị ta đã lấy chồng rồi, rất ít khi ở chung, chẳng có cách nào để vun đắp tình cảm mới cả, tìm tới chị ta sẽ càng có thêm nhiều rắc rối. Tuy nhiên, dựa theo trong hồi ức, Trân Hướng Hồng trước đây không phải thế này.

Trong trí nhớ, chị ta là một chị cả dịu dàng, dễ gần, cả một tay chị ta phụ giúp cha mẹ chăm sóc đàn em. Vào cái thời đại khó khăn ấy, chị ta không tiếp tục học tiểu học nữa. Khả năng học tập của chị ta rất khá, song trong nhà không có tiền. Kết quả là, mấy đứa em đều có thành tích tốt, đủ lên cấp hai, riêng chị ta thì không.

Về phương diện này, quả thật có hơi xử tệ với chị ta.

Trong trí nhớ của Trân Kiến Quân vẫn luôn tồn tại một hình ảnh khắc sâu. Lúc còn nhỏ, khi bụng đang cồn cào vì đói, Trân Hướng Hồng đã chủ động lấy một nửa viên bánh rau củ của chị ta, chia hơn phân nửa cho Trân Kiến Quân. Chị ta chỉ ăn một chút như thế xong rồi chịu đói hết cả một ngày. Đến chạng vạng thì hôn mê bất tỉnh vì đói ở trên núi.

Nghĩ đến đây, Trần Kiến Quân không tài nào tàn nhẫn với chị ta được nữa.

Khi ấy, trong thôn của họ cũng có người chết đói.

Vì để khỏa lấp cảm giác chột dạ này, anh nguyện ý đối xử tốt với họ hơn một chút.

Tiền anh không thiếu, mạng sống mới là vô giá.
Bình Luận (0)
Comment