Chương 194: Chột Dạ (2)
Chương 194: Chột Dạ (2)Chương 194: Chột Dạ (2)
Theo ý của Trân Kiến Quân, Trân Hướng Hồng tốt hơn hết là nên tránh xa những người bên nhà chồng của chị ta. Muốn có cuộc sống tốt không thể nào dựa vào bọn họ được. Tuy nhiên, anh sẽ không nói câu sau.
Cuộc sống hằng ngày của Trần Hướng Hồng không mấy tốt đẹp nhưng cũng coi như là yên ổn. Nếu chị ta có được những ngày sống thoải mái, chắc chắn nhà họ Từ sẽ không tha cho chị ta.
Trân Kiến Quân giàu có, có của ăn của để nên không ngại giúp chị ta, nhưng trong tình huống thế này, muốn giúp cũng chỉ lực bất tòng tâm.
Chờ thêm một chút.
Qua vài năm nữa, cải cách diễn ra sẽ thổi một làn gió xuân mới, làm cho khắp nơi biến động.
Bây giờ còn cách Tết khoảng tám ngày, nhà họ Từ đã tất bật chuẩn bị làm nhà mới. Bọn họ muốn ráng hết sức xây xong nhà mới càng nhanh càng tốt, dọn ra ngoài sớm một chút, bằng không sẽ phải trả cái giá 5 đồng cắt cổ để thuê nhà của nhà họ Trần.
Mới sáng sớm, Hứa Hiểu và Trần Hướng Quyên đã dậy làm bữa sáng cho cả nhà. Ăn sáng xong, Tiểu Đoàn tử nóng lòng muốn dẫn mấy đứa em trai sang nhà chú hai tìm đồng bọn chơi cùng.
Nhìn dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của cậu bé, Hứa Hiểu bật cười.
Trần Lão Tam cũng không nhàn rỗi, đã đi dạo vườn rau rồi.
Trân Kiến Quân mời Hứa Hiểu: "Lát nữa chắc là không có việc gì làm đâu. Chúng ta tản bộ cùng nhau đi, em thấy thế nào? Anh muốn xem mấy cây ăn quả trong thôn."
Chính anh đã nhận thâu một vườn trái cây, mà trong thôn có vườn giống vậy cho nên anh muốn đi dạo để xem thế nào.
Hứa Hiểu vui vẻ đồng ý: "Được đấy."
Không khí ở nông thôn chắc chắn tốt hơn thành phố một chút. Ở đây, cây cỏ nhiều hơn ở thành phố, song dân số lại ít hơn, ắt sẽ tạo ra ít khí thải sinh hoạt hơn. Xung quanh tràn ngập hương thơm từ cỏ cây, hai người họ không nắm tay, chỉ cùng song hành, ở giữa còn có một khoảng cách lớn bằng một bàn tay.
Hai người họ đi từ cổng thôn cho đến cuối thôn, xong rồi lại lên núi, ngắm nhìn cây ăn quả ở nơi đây. Vào mùa này đã có lác đác vài đóa hoa đào lặng lẽ nở rộ. Ngửi hương hoa đào, cả hai đều nở nụ cười. Có thể nhìn thấy được màu sắc trắng nõn ngay lúc này, quả thật khiến lòng người vui sướng.
Trên đường trở về, hai người họ gặp rất nhiều người. Họ chào hỏi từng người một, ai cũng sẽ hỏi vài câu, còn trùng hợp gặp được Lê Giai.
Cô ấy đã thi đậu đại học, song không làm ra chuyện bỏ chồng, bỏ con, quay về thành phố một mình. Là người có ý chí kiên định hiếm thấy, cô ấy được nghỉ là lập tức trở về thôn Trần Ốc. Bởi vì thế cho nên những lời nhận xét về cô ấy luôn luôn tốt.
Thấy cô ấy, Hứa Hiểu chào hỏi: "Chị Lê ạ."
Họ vẫn luôn trao đổi thư từ qua lại với nhau thành thử ra tình cảm khá là tốt. Trông thấy hai người cùng nhau đi tới, cô ấy chào hỏi xong liên nở một nụ cười 'tôi hiểu mà" rồi rời đi, chỉ để lại một câu: "Chị tìm em sau."
Mới đầu, Hứa Hiểu cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng bị cô ấy nhìn như vậy, cô bỗng có chút cảm giác xấu hổ không thể giải thích được. Cô ngó trái ngó phải nhưng lại không nhìn Trần Kiến Quân. Thấy chung quanh không có ai, cô nhanh chóng nắm lấy tay Trần Kiến Quân, giữ chặt trong chốc lát, sau đó mau chóng thả ra, giấu đầu hở đuôi, nói: "Đi thôi, đi thôi. Anh lề mề cái gì vậy?"
Nếu không nhìn thấy bóng dáng ở đằng xa, Trần Kiến Quân hẳn là đã hôn một cái. Đáng tiếc, hai người họ hiện tại đang ở bên ngoài, anh chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ ý định này.
Lúc họ về tới thì thấy cảnh bạn bè của Lưu Điền Phương và Trần Lão Tam đến thăm: 'Hai người vừa mới đi đâu vậy?”
"Chỉ là đi trong thôn thôi. Mọi người, ai ai cũng có tinh thần phấn chấn, da dẻ hồng hào hết."
"Tất cả đều là nhờ chính sách quốc gia tốt cả đấy.'-Vừa nói tới vấn đề này liền lập tức phóng đại về đất nước.
"Đúng vậy, tôi đi một vòng, thấy mặt ai cũng có thịt, số mảnh vá trên quần áo cũng ít hơn."
Nền kinh tế được mở cửa, không chỉ có sức mạnh trên lời nói mà còn tác động rất lớn đến tất cả mọi người. Có rất nhiều món hàng đã không cần có tem phiếu mua hàng để mua được nữa, đồng thời có thể tự do buôn bán.
Ở nông thôn, nhà ai mà chẳng có chút ít nông sản nhà trồng. Trước đây họ không dám bán là bởi vì không được phép, nhưng giờ đã khác, được phép mua bán vừa hay đổi lấy một ít thức ăn, cải thiện cuộc sống sinh hoạt.
Bên cạnh đó, nhà họ cũng được chia đất. Tuy hộ khẩu của Trần Kiến Quân và Hứa Hiểu nằm ở trường nhưng mấy người Trần Lão Tam vẫn ở thôn Trần Ốc, đương nhiên vẫn được tính vào diện được chia đất.
Trần Lão Tam đâu có nói không cần. Ông cày cuốc trên ruộng đồng biết bao nhiêu năm, giờ đây có đất ở mới có cảm giác an toàn được một chút. Dù ông không thể tự mình cày cấy thì vẫn có thể cho người ta thuê lại.