Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 195 - Chương 195: Chột Dạ (3)

Chương 195: Chột Dạ (3) Chương 195: Chột Dạ (3)Chương 195: Chột Dạ (3)

Hiện tại khó mà nói được, có ai biết trước được tương lai sẽ ra sao đâu?

Ông lập tức nhờ bác cả Trần tìm giúp nhà có dân số đông cộng với nhiều lao động khỏe mạnh để cho bọn ông thuê. Thuế nông nghiệp là do bọn họ nộp, cứ vào mỗi cuối năm sẽ giao ra một lượng lương thực cố định, xem như là tô đất.

Trường hợp của Trân Kiến Dân cũng vậy. Anh ta là nhân viên chính thức, hộ khẩu ở thành phố nhưng Liễu Lan và ba đứa nhỏ không phải thế, họ vẫn ở thôn Trần Ốc, cho nên lúc phân chia đất, họ cũng có phần.

Không phải Trân Kiến Dân không nghĩ đến việc đổi hộ khẩu của họ sang hộ khẩu thành phố, nhưng tại thời điểm này, hộ khẩu thành phố rất được ngưỡng mộ.

Nếu có hộ khẩu thành phố thì tỷ lệ kiếm được việc sẽ cao hơn hộ khẩu nông thôn nhiều. Nếu như muốn chuyển đổi, hoặc là có công việc chính thức, hoặc là có quan hệ, còn không thì rất khó.

Một mình Liễu Lan ở với ba đứa nhóc, thành thử ra, việc chăm sóc những mảnh đất này đương nhiên sẽ càng khó hơn.

Nhưng mà nhà mẹ của cô ta có nhiều anh em, mấy người đó bận việc nhà xong có thể qua đây giúp là ổn, sản lượng thu hoạch cao cũng hơn phần được chia.

Dù có bận việc hay không, cô ta vẫn dẫn con đi diệt sâu bọ, nhổ cỏ, hy vọng quý sau được mùa. Đây chỉ là một hình ảnh thu nhỏ phổ biến đâu đâu cũng có.

Đất được giao cho chính mình để trồng trọt, làm gì có nông dân không tận tâm tận lực. (*)

(*) tận tâm tận lực: cố hết sức mình

Trần Kiến Quân và Hứa Hiểu đã trở lại, cùng nhau bắc ghế nghe bọn họ nói chuyện.

Trong khoản thời gian này có vài chuyện vặt vãnh xảy ra: nào là mẹ chồng nàng dâu nhà ai xung đột; thanh niên trai tráng nhà ai lười nhác, không chịu cố gắng, thời cơ tốt thế này mà lại chịu lo cho gia đình, lúc nhận biên lai thì há hốc mồm; còn có con gái nhà ai lôi thôi, lếch thếch, trên quần áo dính đầy dầu mỹ, vân vân...

Trân Kiến Quân và Hứa Hiểu chỉ nghe phần nào, Hứa Hiểu nghe một hồi liền đi vào bếp, cô thà đi chuẩn bị cơm trưa còn hơn.

Ban đầu, Trần Kiến Quân vẫn còn ổn, nhưng nghe nhiều quá, đâm ra khiếu thẩm mỹ của anh cũng mệt nhọc theo. Trong khi Trân Lão Tam chỉ im lặng làm một thính giả thì Lưu Điền Phương lại rất hào hứng và sôi nổi.

Bà không thích nói chuyện thị phi của người ta, nhưng rất thích nghe mấy chuyện phiếm giết thời gian thế này. Mới không về có một thời gian mà quả nhiên đã có chuyện mới mẻ để nói.

Lúc chạng vạng, Trân Hướng Hoa tới. Chị vừa tan làm, hay tin ba mẹ đã trở lại liền lập tức mang thêm một bộ quần áo chạy tới đây.

Sau khi tan làm, chị qua đây ở lại một đêm. Để tránh bị muộn, sáng mai chị sẽ chạy về trước khi tới giờ làm, nhiêu đó thời gian cũng đủ để ôn chuyện với người nhà.

Thấy con gái thứ hai đến, Trân Lão Tam và Lưu Điền Phương cùng nở một nụ cười thoải mái: "Ba, mẹ, em trai."

Chị nhìn hết một vòng, sau đó võ vào cánh tay của Trần Kiến Cường và Trần Hướng Quyên: "Hai đứa lớn hết rồi, đều đã thành thanh niên, thiếu nữ cả. Sao, dạo này sống có tốt không?"

"Chị hai. Bọn em sống cũng tốt lắm ạ."

"Có đối tượng chưa? Có quen nhau với bạn học không?”

Trần Kiến Cường vô tư, thẳng thắn lắc đầu: "Không có ạ."

Trân Hướng Quyên cười ngây ngô. Thấy thế, Trân Hướng Hoa liền biết em gái mình có chuyện gì đó. Chị nhìn cô ấy, ý trong ánh mắt là lát nữa lại tâm sự với nhau sau rồi mở túi đồ mình đem đến: "Ba mẹ, đây là giày con làm cho hai người. Còn mấy đôi này là của các em, ai cũng có phần hết. Chắc số đo của mọi người không thay đổi đâu ha."

Cả nhà, từ Trần Lão Tam và Lưu Điền Phương cho đến Viên Viên và Bàn Bàn, ai cũng có giày.

"Chị hai, chị đâu cần tự làm. Đóng đế giày phiên phức lắm."

Trân Hướng Hoa xua tay: "Chị tan ca xong không có việc gì để làm hết. Đóng đế giày quen rồi là ổn thôi. Mọi người bỏ tiên ra tiệm mua giày, tốn kém quá trời, đã vậy còn xài không được lâu.'

Cái này đúng thật. Không ai trong gia đình họ có thể làm giày, đặc biệt là đóng để.

Hứa Hiểu chỉ biết mua đế rồi về may nó vào mặt giày.

So với đi mua, tự mình làm sẽ càng cẩn thận, tỉ mỉ hơn, lúc mang vào cũng vì vậy mà thoải mái hơn. Trân Kiến Quân đồng tình với ý này, song số lượng người đông như vậy, không biết chị đã dùng bao nhiêu thời gian mới làm xong.

Trần Kiến Cường cầm giày, vô cùng cảm động: "Chị hai, chị thật tốt bụng quá."

"Có xá gì đâu. Nếu em không biết thì cứ để chị chỉ em nhé?'-Lời này là hỏi Trân Hướng Quyên.

Trần Hướng Hoa vốn dĩ cũng không biết làm, nhưng kết hôn xong, chị đã học được từ mẹ chồng. Rảnh rỗi thì ngồi đóng đế giày, vừa làm vừa trò chuyện, đây đã trở thành một hình ảnh thường thấy.

Trân Hướng Quyên lè lưỡi: "Em không học đâu. Em chả có hứng thú gì với việc đóng đế giày hết."
Bình Luận (0)
Comment